Cờ bạc là nguyên nhân dẫn đến nghèo cùng khốn khổ

Cờ bạc là nguyên nhân dẫn đến các tệ nạn xã hội như giết hại, trộm cướp, hiếp dâm, ăn không ngồi rồi, lười biếng mà muốn hưởng thụ nhiều, chẳng muốn làm việc vì sợ nhọc nhằn, vất vả nên nghĩ ra phương cách bày trò đỏ đen, dụ dỗ người nhẹ dạ hám lợi, làm chơi ăn thiệt như các chủ sòng bạc.


Họ bày ra để lấy xâu, các con bạc phải sát phạt lẫn nhau, ai thua thì thôi, ai trúng thì xâu, chúng ngồi không, gôm tiền khỏe re. Tình, tền, tù tội là cái vòng lẩn quẩn ràng buộc con người. Cờ bạc là do tâm tham lam, hơn thua thôi thúc, là nguyên nhân dẫn đến sa ngã, bê tha, là con đường đưa người ta vào vòng lao lý, có hại cho bản thân, gia đình và xã hội. Vì vậy, tục ngữ có câu:

Cờ bạc là bác thằng bần
Cửa nhà bán hết, đưa chân vào cùm.


Bản thân chúng tôi có máu đam mê cờ bạc khi còn nhỏ, nhà nghèo anh em đông, tôi là đứa lớn nhất trong gia đình. Năm tôi mới 11 tuổi, mỗi ngày đi học trước cổng nhà trường có một ông phì lủ chuyên sống với nghề bán dế, bán cá lia thia, quay số, lắc bầu cua, lắc xí ngầu, sắp cờ thế. Ông này gian lận công khai để lừa đảo các em học sinh nhẹ dạ, mê tiền; để che mắt thiên hạ, ông ngụy trang khéo léo bằng nghề hớt tóc, thực chất nghề chính của ông vẫn là nghề cờ bạc bịp bợm. Đồ quay số của ông có thắng, ông muốn cho nó dừng lại ở số nào thì chỉ cần dùng tay ấn lên bàn quay là nó nghe theo mọi điều khiển của ông; còn nắp lắc bầu cua có đồ chặn bên trong, ông muốn cho ra con nào thì nó ra con đó.

Chúng tôi có máu mê cờ bạc từ thuở nhỏ nên bất cứ hình thức nào, cái gì chơi ăn tiền là tôi đều biết hết. Vì quá đam mê nên tôi bị ông phì lủ lừa hoài, có lần mẹ tôi đưa tiền đi mua dầu hôi, tôi xách thùng 5 lít đi nhưng vì mê quá, tôi ghé vô đứng coi một chút cho đỡ ghiền, vậy mà đứng một hồi chịu không nỗi, tôi đã nướng sạch hết số tiền nên đành xách bình về không, vừa đi vừa khóc mếu máu như có chuyện chẳng lành. Mẹ tôi thấy vậy hỏi, “có chuyện gì không may đến với con?” Tôi vừa khóc vừa nói, “mẹ ơi, con đang đi tới nhà thờ thì bị mấy thằng Bắc Kỳ chặn lại lấy hết tiền rồi”. Mẹ tôi tưởng thật, tức quá vừa đi vừa hậm hực nói, “thằng nào đâu mày chỉ tao coi?” Có ai đâu, tôi giả bộ dẫn mẹ đi lòng vòng quanh nhà thờ giả vờ kiếm cho qua chuyện rồi đi về. Tôi lừa mẹ đủ cách, riết rồi đồ đạt trong nhà có bao nhiêu tôi đều gôm bán sạch chẳng chừa thứ gì, kể cả gạo ăn hằng ngày tôi cũng cuỗm luôn. Bà con xóm giềng thường gọi tôi là “đồ cái thằng đá cá lăn dưa, con nhà mất dạy”.

Thật ra, tôi lừa mẹ đủ cách, vì thương con bà vẫn bao bọc, che chở, chịu đựng đắng cay, tiếng đời bêu rếu. Chính mẹ tôi đã sinh ra tôi lần thứ hai, nhờ vậy tôi mới đủ duyên tu hành cho đến nay. Cuộc đời của chúng tôi nếu không có mẹ thì giờ đây không biết trôi dạt phương nào, có chăng chỉ là địa ngục mà thôi. Đó là chuyện xảy ra khi tôi còn nhỏ, lớn lên thì hết chỗ chê, tôi tán tận lương tâm đến mức chẳng chừa thứ gì, miễn có tiền là được.

May thay! Tôi có người mẹ giàu lòng nhân ái, thất học, nghèo nàn từ thuở bé, sinh ra từ Thái Bình đói khát bỏ xứ vô Nam lúc còn thơ dại. Suốt cả cuộc đời bà tận tụy, hy sinh, buôn bán tảo tần, nhịn ăn bớt mặc để nuôi 8 anh em chúng tôi không một lời than thở, lặng lẽ ngày đêm chịu đựng nhọc nhằn mưa gió mong con khôn lớn trưởng thành để ngày mai có sự nghiệp với đời. Bà chẳng khác nào vị bồ tát Quan Thế Âm đi vào đời để cứu độ chúng sinh, nhờ vậy mà tôi từ chỗ vô minh đen tối được hưởng một chút ánh sánh giác ngộ để làm mới lại chính mình.

Cờ bạc do tâm tham lam, hơn thua thôi thúc, là nguyên nhân của sự bê tha, hưởng thụ chi phối. Khi thắng thì ăn xài nhậu nhẹt, trác táng thâu đêm, bạn bè gần xa đều có mặt. Khi thua thì nợ nần chồng chất, vay mượn cầm bán làm khổ vợ con. Tai hại của cờ bạc không thể nào nói hết, biết bao gia đình tan nhà nát cửa cũng chỉ vì đam mê cờ bạc. Chúng tôi cũng biết được một câu chuyện có thật, gia đình nọ rất giàu có, ruộng vườn đất đai cò bay thẳng cánh, vì máu mê cờ bạc mà bán sạch tất cả. Nhà còn cha già lớn tuổi nên đã đặt sẵn hòm thọ gỗ ván hương, người con vì thua quá cuối cùng bán luôn hòm thọ, mua chiếc hòm quốc doanh về thế khi cha chết. Cả gia tài sự nghiệp đều tan tành theo mây khói, chỉ còn lại cái hòm cho cha cũng bán luôn; và còn rất nhiều chuyện về cờ bạc mà tán gia bại sản rất đau lòng.

Người Phật tử chân chánh cần phải phản tỉnh, cảnh giác cao độ, không nên vì tâm tham lam, máu mê cờ bạc mà làm khổ lụy vợ con. Tiền của có được do cờ bạc như mây nổi có đó rồi không, người đam mê cờ bạc dễ dẫn đến sa ngã, bê tha, là đầu mối của việc trộm cướp khi thua quá không còn cách nào khác hơn, chính vì thế mà nhà tan cửa nát, đưa chân vào cùm. Phật thường quở trách và khuyên mọi người hãy nên lánh xa cờ bạc vì có 6 điều không tốt. Một là tài sản ngày càng hao hụt, thậm chí có thể hết sạch; khi thắng người thua oán thù và bị người trí quở trách; ít ai tin tưởng, kính trọng; mọi người tránh xa và hay sinh tâm trộm cướp vì túng thế làm liều.

Bất cứ hình thức nào nếu ăn tiền, hơn thua đều gọi là cờ bạc. Cá độ hơn thua trong việc đá gà, đua ngựa, đá bóng, nhất là những mùa world cup, Sea game… đều là hình thức khác của cờ bạc. Tai hại của nó thật hết sức khủng khiếp. Có người vì thua độ quá phải bán sạch hết nhà cửa, tán gia bại sản, làm khổ lụy vợ con và có khi dẫn đến tự sát.

Đam mê cờ bạc là thói quen xấu của một số người, khi thắng thì ăn nhậu trác táng, vui chơi bạn bè, bình luận đúng sai như một chuyên gia tầm cỡ hãnh diện với nhiều người. Cuộc hơn thua nào cũng kẻ khóc người cười, khi thắng người sanh oán, khi thua thì vay mượn, cầm bán, làm khổ vợ con. Khi ăn thì tiêu xài hoang phí, khi thua thì về nhà hành hạ, đánh đập vợ con, cưỡng ép lấy tiền. Họ đâu biết, vợ con ở nhà làm lụng vất vả, chắt chiu từng đồng từng cắc để lo kế sinh nhai. Tài sản nhà cửa đều đem cầm bán hết, cuối cùng phải ở nhà mướn, có rất nhiều những gia đình như vậy.

Người Phật tử chân chính cần phải thường xuyên phản tỉnh, cảnh giác trước sự mê hoặc của nhiều người bởi tâm tham lam thôi thúc. Phật thường răn dạy và khuyên nhủ mọi người hãy nên lánh xa cờ bạc vì chúng là nguyên nhân của sa ngã, bê tha, gây đau khổ cho mình, người, gia đình và xã hội. Cờ bạc tuy không có trong giới cấm nhà Phật nhưng cờ bạc do tâm tham lam, hơn thua thôi thúc, dễ làm con người mê mờ; khi ăn thì sanh tâm đắm nhiễm, chẳng muốn làm gì; Khi thua thì nợ nần chồng chất, cầm bán đủ thứ, làm khổ lụy vợ con. Vì vậy, người Phật tử không nên cờ bạc, nó là nguyên nhân dẫn đến cửa bại vong, tán gia bại sản.