Lý thuyết Duyên khởi (Paticcasamuppàda) của đạo Phật chỉ ra rằng hết thảy mọi sự vật và hiện tượng hiện hữu trên cuộc đời đều do nhân duyên, không do ai tạo ra, không tự hiện hữu, không tồn tại độc lập, thường xuyên thay đổi, không có tính cách trường cửu.
Giáo lý vô thường trong đạo Phật không phải là một lý thuyết, luận thuyết. Nó là một sự thật. Và sự thật này đòi hỏi chúng ta phải thực tập, quán chiếu để thể nhập, chứng ngộ.
Người xuất gia khi bước chân vào đạo, thường nhớ rõ câu “xả phú cầu bần, xả thân cầu đạo”. Đi tu thì phải nhớ xả phú cầu bần, xả thân cầu đạo, đó là điều căn bản của người tu hành. Nếu chúng ta không xả bỏ vật chất, của cải thế gian thì chúng ta làm sao bước chân vào đạo được.
Những thông điệp mà tôi học được từ bài học này nhắc nhở tôi rằng, tôi phải thực tập lời Phật dạy một cách nghiêm túc. Tôi không nên để thời gian trôi qua một cách vô ích mà không làm điều gì có ý nghĩa.
Thiếu chất liệu Hiếu và Kính là sống rủi ro, là sống bất hạnh, càng sống thì càng rủi ro, càng sống thì càng bất hạnh, càng sống thì càng đau khổ, càng sống thì càng thất vọng và một ngày đi qua đời ta là một ngày đẩy ta đi tới với thế giới địa ngục, ngạ quỷ và súc sinh.
Không sống theo ý của cái tôi, cái ngã, mà sống theo ý của người khác; tùy thuận theo lời nói, yêu cầu của người khác; tùy thuận theo những hành động của người khác.
"Sống thế nào?" là câu hỏi đầu tiên cho chúng ta? Câu trả lời không phải những luật lệ do con người đặt ra được giữ gìn dưới những hoàn cảnh hay môi trường đặc biệt, hoặc do xã hội, nhóm người hay quốc gia.
Ta không biết ta đích thực là ai. Khi có ai xin ta cái hình, ta cố tìm một cái hình nào hồi ta còn trẻ và đẹp để đưa cho người đó và nói: "Đây là tôi". Những cái hình xấu hơn hoặc già hơn thì ta cho rằng không phải ta.
Để sống một cuộc sống tốt đẹp, để sống một cuộc sống mà không nặng nề như vậy, để sống với niềm vui, chúng ta phải sống chánh niệm. Khi bạn chánh niệm bạn sẽ có nhiều ý tưởng trong cuộc sống.
Tất cả những hạnh phúc và đau khổ của con người bắt đầu bằng những ý nghĩ, hay những lời nói tốt hay xấu , hay những hành động của thân xảc như đánh người , trộm cắp. dâm dục gọi là nhân , khi gặp duyên xúc với những người vật bên ngoài (ngoại xứ) mà quả khổ/vui hình thành.
Chúng ta phải cố gắng giữ năng lượng chánh niệm, hàng ngày tụng kinh niệm Phật, nói năng nhỏ nhẹ, nghĩ và làm những việc tốt đẹp cho cuộc đời rồi hồi hướng công đức này cho người thân của chúng ta vừa qua đời.