Đừng biến tình yêu thành sợi dây ràng buộc

Trong “Ngôn Sứ” của Kahlil Gibran, Almustafa nói: Hãy để trong nơi các bạn đang ở cùng nhau có các khoảng cách. Và hãy để gió của các tầng trời nhảy múa giữa các bạn. Hãy yêu nhau nhưng đừng biến tình yêu thành dây ràng buộc.


Cứ ở cùng nhau nhưng đừng cố gắng chi phối, đừng cố gắng sở hữu và đừng phá huỷ tính cá nhân của người kia.

Khi bạn sống cùng nhau, để có khoảng cách… Chồng về nhà muộn; Vợ không cần phải dò hỏi anh ấy đã ở đâu, sao anh ấy lại về muộn. Anh ấy có không gian riêng của mình, anh ấy là cá nhân tự do. Hai cá nhân tự do đang sống cùng nhau và không ai xâm lấn vào không gian của nhau. Nếu vợ về muộn, không cần phải hỏi, “Em đã ở đâu?” Bạn là ai? – cô ấy có không gian riêng của mình, tự do riêng của mình.

Nhưng điều này đang xảy ra mọi ngày, trong mọi nhà. Từ những việc cỏn con họ lục đục nhau, nhưng sâu bên dưới vấn đề là ở chỗ họ không sẵn sàng cho phép người kia có không gian riêng của mình.

Sở thích là khác nhau. Chồng bạn có thể thích cái gì đó, bạn có thể không thích nó. Điều đó không có nghĩa là đấy là sự bắt đầu của lục đục, không có nghĩa bởi vì bạn là chồng và vợ, nên sở thích của các bạn cũng phải như nhau. Và tất cả những câu hỏi này… mọi người chồng khi trở về nhà đều cứ lởn vởn trong đầu, “Cô ấy sẽ hỏi cái gì đây? Mình sẽ trả lời ra sao đây?”

Bạn càng cho nhau nhiều không gian, bạn lại càng cùng nhau hơn. Bạn càng cho phép nhau tự do, bạn càng thân mật hơn. Không phải là kẻ thù thân thiết, mà là bạn bè thân thiết.

Yêu lẫn nhau, nhưng không tạo ra ràng buộc tình yêu. Nó phải là món quà tự do, được cho hay được nhận, nhưng không nên có đòi hỏi. Bằng không, chẳng mấy chốc bạn ở cùng nhau nhưng bạn lại xa nhau như các vì sao xa xăm. Không có hiểu biết bắc cầu cho bạn; bạn đã không để lại không gian ngay cả cho chiếc cầu. Để nó đúng là biển động giữa đôi bờ linh hồn bạn.