Giữa đời vô thường, ta đang là ai?

Thời nay, mấy ai chịu nhàm chán thế gian, xuôi theo dòng đời đắm chìm trong mê muội, dành giật phiền não của người về làm gánh nặng cho bản thân, gây đau khổ cho người, tạo ác nghiệp cho mình… Thật đáng tiếc, kiếp này ta được làm người, được gặp Phật pháp tại sao không chịu sám nguyện và tu tâm sửa tính…


Hàng ngày đối mặt với Cơm – Áo – Gạo – Tiền, mang đủ mọi lo toan chất lên vai, trăm vạn thứ muốn dù đạt được cũng chưa bao giờ thấy thỏa lòng, chân ta chạy ngược chạy xuôi, tay ta khua khoắng hết việc nọ sang việc kia, tâm trí ta cũng ngang dọc theo đó không biết mệt mỏi, cuối cùng thì… để làm gì? Để phục vụ cái thân vô thường này ư? Bon chen thật nhiều, gây bao nhiêu nghiệp cũng chỉ vì cái thân giả tạm này sao?

Ở đời “biết đủ thường vui”,  nhưng tâm ta tham lam lắm, bao nhiêu thì đủ, bao giờ niềm vui mới trọn vẹn và dài lâu? Quan niệm: sống là để hưởng thụ, nhưng than ôi ta thử làm một phép tính đơn giản xem sống là gì nào: giống như việc ta bỏ tiền ra mua pháo hoa về đốt chơi nhân dịp lễ gì đó, tiền kiếm ra mất bao công sức và thời gian, đốt pháo chỉ vui mắt, vui tai trong chốc lát, thoáng cái bầu trời lại tối đen như cũ và những âm thanh vui tai biến mất, tiền bạc ra đi một cách vô ích… nếu ta chợt nhận ra điều vô nghĩa đó thì mới mong có sự thay đổi.

Sống là để trả nghiệp, sống để làm lợi ích cho tha nhân, sống phải biết chọn con đường giải thoát là tất yếu.

Thời nay, mấy ai chịu nhàm chán thế gian, xuôi theo dòng đời đắm chìm trong mê muội, dành giật phiền não của người về làm gánh nặng cho bản thân, gây đau khổ cho người, tạo ác nghiệp cho mình… Thật đáng tiếc, kiếp này ta được làm người, được gặp Phật pháp tại sao không chịu sám nguyện và tu tâm sửa tính…

Đường về “chân tâm” thật chẳng dễ chút nào, bởi ta đã đi quá xa, mê man trong muôn kiếp. Nẻo chánh thật khó phân biệt khi tâm trí còn mê mờ, bản thân không giác ngộ chân lý thì lối đi của cuộc đời làm sao tránh khỏi luân hồi sinh tử. Phải chăng ta niệm Phật – tâm còn lăng xăng, ta lễ Phật – tâm chưa chí thành, ta cúng dường Tam bảo – tâm chưa hoan hỷ, ta phục vụ – chỉ nghĩ về lợi ích của bản thân, ta làm việc này – tâm để vào việc khác… cũng giống như khi ta nấu ăn nếu cho gia vị không phù hợp thì sẽ làm hỏng món ăn đó. Bởi thế nên tâm khó khai mở, trí tuệ khó phát sinh. Nếu làm việc gì cũng thư thả thì ta mới cảm nhận được cái thảnh thơi, có thảnh thơi mới có chỗ cho sự sáng tạo phát huy, từ sự sáng suốt đó hiệu quả công việc cũng cao hơn dự kiến.

Nhanh hay chậm cũng không thể vượt ra khỏi quy luật của vũ trụ, chi bằng ta hãy dừng lại nghỉ ngơi một chút, tự thưởng cho mình giây phút tự tại giữa cái bộn bề, giữa vòng xoáy của cuộc đời thì phút dừng lại này sẽ giúp ta định hình lại mình là ai? Mình đang làm gì? Được – Mất có ích gì? Và quyết định đi tiếp hay tìm một lối rẽ khác phù hợp với mình hơn chăng? Chỉ cần ta chịu dừng lại một chút, suy ngẫm một chút rồi dần dần trí tuệ sẽ đưa ta đến với con đường giải thoát, đó mới là chân hạnh phúc, sự an nhiên tự tại chỉ đến với ai biết dừng lại, tâm an lạc chính là Niết bàn.

Xin nhắn nhủ một lời chân thành, câu này tôi viết – dán lên tường để tự nhắc nhở mình: “Nếu đã kết duyên với Phật, xin hãy gác Kiếm.”

Bài viết: "Giữa đời vô thường, ta đang là ai?"
Nguồn: Tuyển tập Tri thức Phật giáo số 2, 2011
Diệu Hương/ Vườn hoa Phật giáo