Nói về phụ nữ nhân ngày 20.10

“Phụ nữ chúng tôi cần được 364 ngày được tôn trọng, chứ không cần một ngày được tôn vinh”.


Tôi nhớ là đã đọc được câu nói này ở đâu đó. Một cái tát mạnh vào những người hay khoe mẽ, nói đúng hơn là thích sống theo phong trào của xã hội.

Cách đây nửa năm, tôi có viết bài “Thứ đàn bà”, nhiều người cũng ra vẻ khó chịu, nói tôi thiên vị, chỉ trích đám mày râu. Trong khi phụ nữ đàn bà là loại người khó hiểu, rắc rối, và chẳng có gì đáng để tôn vinh. Ngay cả những ngày như 8/3 hay 20/10 họ cũng cảm thấy tiếc và hầu như không muốn tặng quà hay hoa cho người phụ nữ của họ.

Cuộc đời của người phụ nữ mà nói, trải qua ba thân phận.

Có 18 năm đầu được làm công chúa, sống với ba mẹ, được yêu thương chiều chuộng. Nâng niu như vàng như bạc, chỉ cần nước mắt con gái chảy, ba mẹ sẵn sàng kéo con vô khỏi cánh cửa nhà, không để cho giông tố ngoài kia vùi dập con mình.

Có duy nhất một ngày được làm hoàng hậu, đó là ngày cưới. Ngày hạnh phúc nhất của một đời con gái, diện bộ váy mộng mơ nắm tay người đàn ông mà họ cho là hoàng tử, bước đi trong sự tung hô và chúc phúc của mọi người. Vâng, họ chỉ được làm hoàng hậu khi mặc chiếc váy cưới, còn khi cởi nó ra, cũng đồng nghĩa với việc đó là lúc họ bắt đầu đối mặt với gian truân, sóng gió, và một trời trách nhiệm.

Và cả cuộc đời còn lại, họ phải làm nô tỳ. Lấy chồng về, phải lo cho chồng, chiều chuộng chồng, cả mẹ chồng, cả em chồng, gia đình chồng. Ngày xưa ở với mẹ, ngủ mặt trời lên còn hẳn là sớm. về nhà chồng, gà vừa gáy đã là muộn. Ngày xưa ở với mẹ, việc gì cũng để mẹ lo, con chỉ việc học, chỉ việc chơi và chỉ việc làm con của ba mẹ. Về nhà chồng, việc gì cũng tới tay. Suy nghĩ chung của những bà mẹ chồng – tôi bỏ trầu cau mâm quả tiền bạc để rước cô về, thì cô phải phục vụ cho gia đình nhà tôi.

Rồi có con, lại cho cho con. Chồng thương còn đỡ, gặp phải những ông chồng manh danh phụ bạc, một lý do đưa ra duy nhất để họ tiếp tục sống, là chỉ vì tương lai con mình.

Con lớn lên, phải dựng vợ gả chồng, lo cho cuộc sống của con chu toàn tươm tất. Lại đến lo cho cháu, con lớn nó phải đi làm còn lo cho cuộc sống của nó, nó lại quăng con cho mình nuôi.

Cứ vậy, cả cuộc đời, vì chồng, vì con, vì cháu.

Ủa! nhiêu đó chưa đủ để họ nhận một cây bông à. Mấy ông chồng?

Có mấy ông chồng, ngộ lắm. ngày thường đánh vợ như điên, chửi mày là con này con kia, thứ này thứ nọ. Tới lễ mua cây bông, giả vờ đưa vợ, chụp đăng Facebook, nói ngày dành cho vợ. Nhỏ vợ cầm chưa hết ngạc nhiên, câu sau tiếp tục chửi.

Rồi chưa hết, mấy đứa nhỏ, xúm nhau mua bông, tặng cô, tặng nhỏ bạn, tặng người yêu, tặng luôn con nhỉ chị người yêu nữa. Trong khi đó, mẹ nó đưa nó đi học hằng ngày, mưa gió gì cũng chở nó đi, hằng ngày thức khuya dậy sớm lo cho nó từng chút, nó để quên sau cánh cửa nhà. Mẹ nó cũng chờ, chẳng chờ chi, mong nó về hỏi hôm nay mẹ có mệt không, có vui không, hay chờ nó chúc một câu thôi cũng được. Nhưng thôi, chắc ở trường không ai dạy nó chúc gì với mẹ.

Mấy ông chồng, vợ mấy ổng đó, là người đẻ con ra cho ổng, nấu mâm cơm đợi ổng về, ngồi chờ chồng lúc mấy giờ khuya về với mùi nước hoa lạ, dọn cái đống ói nửa của chồng rồi cạo gió thay đồ. Con đàn bà hằng ngày chiều chuộng lo giữ trong ấm ngoài êm mà mấy ổng cho là quê mùa, ngày lễ chỉ đứng ngó mấy bà hàng xóm được chồng chở đi chơi. Tối về coi họ khoe mấy món quà chồng họ mua. Thế là hết ngày lễ.

Nếu ông chồng nào có tư tưởng vợ mình là osin, giúp việc cho nhà mình. Thì xin chúc mừng, mấy ông quá lời khi lấy một người osin ở cả đời nhưng chỉ tốn có vài mâm quả nhé.

Ngược lại, có những ông chồng lãng mệnh vô cùng, những đứa con tinh tế hết sức. Chả cần khoe mẽ mà ngày lễ gia đình vẫn hạnh phúc để người ngoài nhìn vô đến phát ghen.

Họ chả cần một ngày tặng bông tặng hoa tặng quà, nói mấy lời chúc vu vơ. Rồi bao nhiêu ngày còn lại đối xử như một người ở đâu. Họ cần 364 ngày được thương yêu, được tôn trọng. Làm gì làm phải nhớ, không có phụ nữ cũng chả có mấy ông mình đâu.

Một lời thương yêu không làm nên người phụ nữ, nhưng để giữ được họ, không thể thiếu những lời thương yêu.

Nhớ nhé. Dù sao ngày mai là ngày một nửa của thế giới được lên ngôi. Ngày mốt có ra sao thì ngày mai vẫn cứ sống hết mình, sống cho mình, và sống thay cho những ngày đau khổ.

Xin được gởi những gì an lành và bình yên nhất đến một nửa thế giới này. Đặc biệt là phe áo dài Việt Nam, những người bà, người mẹ, người chị thật an yên trong 364 ngày còn lại.
 
Bài viết: "Nói về phụ nữ nhân ngày 20.10"
Mộc Trầm/ Vườn hoa Phật giáo