Thả cho nó bay...

Yêu đấy, thương đấy rồi đến khi chia tay, cảm xúc yêu thương không còn nữa, thay vào đó là sự đau đớn và hờn trách. Nhưng sự đau đớn này da thịt bạn không đòi hỏi, người ấy không ép buộc, chỉ là trong tư duy của bạn, cái đầu của bạn đang điều khiển chúng.


Nhà thơ Xuân Diệu đã từng miêu tả nỗi đau khổ của tình yêu vô cùng sâu sắc: “Yêu là chết ở trong lòng một ít, vì mấy khi yêu mà chắc được yêu. Cho rất nhiều song nhận chẳng có bao nhiêu”. Đã biết khi yêu là “chết” một ít ở trong lòng, vậy mà Xuân Diệu cũng từng tuyên bố rằng: “Đố ai sống được mà không yêu, không nhớ không thương một người nào”. Rõ ràng ở đây đang tồn tại một mâu thuẫn: biết yêu là đau khổ nhưng con người vẫn cứ yêu. Nhân gian cũng có câu nói ví von: “Yêu là khổ, không yêu là lỗ. Thà chịu khổ chứ không chịu lỗ”.
 
Tình yêu vốn dĩ vô thường. Sự vô thường được thể hiện qua sự tạm bợ của hiện tại. Trong thời điểm này, bạn cảm thấy yêu người này da diết, nhưng sau một khoảng thời gian, bạn lại rung động và tiến tới với một người khác. Cảm xúc ấy không dừng lại ở hiện tại mà nó thay đổi theo thời gian và không gian. Giây phút cảm xúc hiện diện lúc này có thể không tương đồng với ngày mai, ngày mốt hay trong tương lai. Vì nó vô thường nên sự bám víu và thắt chặt dường như không tồn tại.

Yêu đấy, thương đấy rồi đến khi chia tay, cảm xúc yêu thương không còn nữa, thay vào đó là sự đau đớn và hờn trách. Nhưng sự đau đớn này da thịt bạn không đòi hỏi, người ấy không ép buộc, chỉ là trong tư duy của bạn, cái đầu của bạn đang điều khiển chúng. Mọi đau đớn, dằn vặt đều chỉ là tưởng tượng, đều không có thật. Trong tình yêu này, nếu bạn cảm thấy không có gì để nuối tiếc, không có gì để trăn trở, thì không hà cớ gì bạn phải vùi mình trong đau đớn. Bạn sẽ chỉ mất đi một người không thật lòng với bạn, nhưng người đó sẽ mất đi một người yêu thương họ chân thành.

Hãy tạo cho mình một luồng suy nghĩ khác, một quán chiếu từ tâm, để cảm thấy thanh thản, nhẹ nhàng, để có thêm động lực, sức mạnh mà bước tiếp. Hãy lãng quên đi một người không xứng đáng với tình cảm sâu sắc của mình. Đừng cố ép mình xóa sạch hình bóng ấy, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên. Thời gian là chất tẩy rửa xóa nhòa ký ức buồn mà tưởng chừng như không thể quên. Hãy thả cho bay tất cả những gì không thuộc về mình. Hạnh phúc chỉ dành cho người chân thành đối với nó.

Nhà Phật cho rằng nếu trên đời này có cái thứ hai giống như nghiệp tình ái, thì thế gian này không ai tu được, may mà chỉ có một thứ mà đã làm điêu đứng loài người, và liệt nỗi đau khổ ái tình vào một trong bốn thứ khổ về tâm:

- Ái biệt ly khổ: Yêu nhau mà chia lìa nhau là khổ vậy.

- Cầu bất đắc khổ: Cầu mà không được chính là khổ vậy.

- Oán tắng hội khổ: Ghét mà phải gặp hàng ngày là khổ vậy.

- Ngũ ấm xí thạnh khổ: Năm ấm quá hưng thạnh cũng làm mình khổ.

Nói như thế không có nghĩa là đức Phật phản đối tình yêu của nhân loại, mà ngược lại, Ngài xem nó là bản năng vốn có và dạy con người phải phát khởi tình yêu chân thành với bốn yếu tố từ, bi, hỷ, xả. Đồng thời, trong kinh Thiện Sanh, Ngài cũng cho lời khuyên quý báu về bổn phận của người vợ, người chồng để có đời sống hôn nhân hạnh phúc.
 
Bài viết: "Thả cho nó bay..."
Tâm Luật/ Vườn hoa Phật giáo