Hai đầu cán cân, bên tình bên nghĩa. Dẫu biết rằng bước về hướng nào đi chăng nữa thì cũng sẽ gây tổn hại cho đối phương nhưng đời là những sự lựa chọn. Bạn không thể sống giữa những mối quan hệ ngập ngừng, càng không thể sống với một tâm hồn giả tạo. Một là nắm, hai là buông. Mà nắm và buông như thế nào cho trọn vẹn nằm chính trong con tim và lí trí của bạn.
Hãy cho mình khoảng không gian riêng, cảm nhận khoảng không gian tĩnh lắng đó và thấy mọi khổ sở tự tiêu biến. Chúng vốn chỉ là thứ ảo giác, một giấc mộng không đáng phải mệt mỏi giải quyết bằng những suy nghĩ, lời nói lẫn hành động.
Ta làm và nói sai, nhưng ta lại được nhiều người khen ngợi mỗi ngày, như vậy mỗi ngày đi qua đời ta là mỗi ngày đưa đời sống của ta đi dần vào bóng đêm và từ bóng đêm này dẫn ta đi tới bóng đêm khác.
Có bạn trẻ nghĩ rằng, ở trên thế gian này chỉ có người lớn mới thường xuyên đối mặt với những nan đề của cuộc sống, còn tuổi trẻ thì sống hồn nhiên, vui tươi! Sự thật có phải vậy chăng? Cần thưa ngay rằng đây không phải là một vấn nạn mang tính tiêu cực. Khi nêu lên câu hỏi này, người viết chỉ muốn có được một khoảng không gian và thời gian để tỉnh táo nhìn rõ vấn đề hơn.
Khi con người chìm đắm trong dục vọng của chính mình, điều có thể đón nhận chỉ là thân bại danh liệt. Tĩnh tâm mà suy nghĩ, ắt không gì không thể vượt qua. Cổ nhân từng nói: Lấy kiệm dưỡng đức, lấy tĩnh dưỡng trí cũng là ý này.
Á hậu doanh nhân – Phan Quỳnh Ngân chia sẻ về cơ duyên đến với đạo Phật trong buổi giao lưu với phật tử tại talkshow Vì sao tôi theo đạo Phật do chùa Giác Ngộ tổ chức.
Không hẹn mà gặp, tác giả bài này đã viết về ông chủ của một đại công ty ở Mỹ thì mới đây, trên báo Tuổi Trẻ (ngày 17-10-2018) cũng có bài viết về công ty đó, nhan đề: “Công sở tốt nhất thế giới: không phải Apple, Google hay Facebook”.
Một cô gái trưởng thành với hình hài của một đứa trẻ mẫu giáo. Cuộc sống của chị lại trải qua bao thăng trầm, chật vật kiếm sống khắp mọi nẻo đường đến cùng cực nhưng tấm thân nhỏ bé ấy đã không gục ngã...
Bố mẹ có thể nuông chiều dìu dắt con suốt 26 năm qua nhưng đoạn đường từ đây các con phải tự mình làm vợ làm chồng và xây dựng tổ ấm hạnh phúc cho riêng mình.
Nhìn chung, chỉ vì nhu cầu ăn uống “lạ” của một bộ phận mà nó kéo theo một chuỗi hệ lụy tiêu cực liên can đến số đông, chưa nói đến mặt tình cảm xã hội Việt Nam cũng như các tổ chức bảo vệ động vật trên thế giới.
Em hẳn là đã quá mệt mỏi rồi, đã quá đau khổ và cô đơn nữa, bởi nếu em nói ra được với một ai đó có thể bao dung và chỉ cho em thấy con đường sáng, thì em đâu thể tiếp tục giữ ý định vứt đi đứa con của mình.