Hai đầu cán cân, bên tình bên nghĩa. Dẫu biết rằng bước về hướng nào đi chăng nữa thì cũng sẽ gây tổn hại cho đối phương nhưng đời là những sự lựa chọn. Bạn không thể sống giữa những mối quan hệ ngập ngừng, càng không thể sống với một tâm hồn giả tạo. Một là nắm, hai là buông. Mà nắm và buông như thế nào cho trọn vẹn nằm chính trong con tim và lí trí của bạn.
Hãy cho mình khoảng không gian riêng, cảm nhận khoảng không gian tĩnh lắng đó và thấy mọi khổ sở tự tiêu biến. Chúng vốn chỉ là thứ ảo giác, một giấc mộng không đáng phải mệt mỏi giải quyết bằng những suy nghĩ, lời nói lẫn hành động.
Ta làm và nói sai, nhưng ta lại được nhiều người khen ngợi mỗi ngày, như vậy mỗi ngày đi qua đời ta là mỗi ngày đưa đời sống của ta đi dần vào bóng đêm và từ bóng đêm này dẫn ta đi tới bóng đêm khác.
Có bạn trẻ nghĩ rằng, ở trên thế gian này chỉ có người lớn mới thường xuyên đối mặt với những nan đề của cuộc sống, còn tuổi trẻ thì sống hồn nhiên, vui tươi! Sự thật có phải vậy chăng? Cần thưa ngay rằng đây không phải là một vấn nạn mang tính tiêu cực. Khi nêu lên câu hỏi này, người viết chỉ muốn có được một khoảng không gian và thời gian để tỉnh táo nhìn rõ vấn đề hơn.
Trong kinh Phật từng có câu để cảnh tỉnh con người: “Phật quan nhất lạp mễ, đại như tu di sơn; nhược nhân bất liễu đạo, phi mao đái giác hoàn”. Vì vậy lãng phí thức ăn là một trong những việc làm tạo nghiệp lớn của con người mà chúng ta không hay biết.
Sau gần 100 ngày không có ca lây nhiễm Covid-19 trong cộng đồng, Việt Nam đã và đang bước vào đợt chống dịch thứ 2 với số ca lây nhiễm tăng nhanh, xuất hiện một vài ca tử vong trên nền bệnh lý nặng. Tại Đà Nẵng, tình trạng giãn cách xã hội đã nhanh chóng được thiết lập từ những ngày đầu bùng phát dịch, các hoạt động phòng chống đang được khẩn trương tiến hành.
Muốn được thì phải mất, không mất thì không được, đó là quy luật của vũ trụ. Bởi vậy, nếu có mất đi cái gì đó, dù là vô cùng quan trọng với bạn, bạn cũng đừng lo, vì bạn sẽ được Ông Trời đền bù một cách xứng đáng.
Áp lực công việc, nhiều lúc không còn đủ hơi để gọi rõ tên được nữa, các nhân viên y tế không thể nhận ra nhau, họ phải viết tên lên sau lưng áo để phân biệt - chỉ từng ấy cũng đủ để tôi tin rằng, cuộc chiến mới với “giặc Covid-19”, dù sẽ còn khốc liệt, nhưng chúng ta sẽ lại chiến thắng.
Chiều nay, giữa những cơn mưa chuyển mùa giăng kín trời Đà Nẵng, tôi chợt dừng lại bên dòng người vội vã, dừng lại để nghĩ về chính mình, nghĩ về tôi trong mắt tôi.
Hạnh phúc là đích nhắm đến trong cuộc đời, điều đó hẳn nhiên không ai phủ nhận. Nhưng sao chúng ta lại có quá ít hạnh phúc? Có điều gì sai trong hướng tìm cầu hạnh phúc của chúng ta?