Bài Thơ: Thăm chùa Tây Phương

Thơ Phạm Hùng


 
Tôi đến Tây Phương một buổi chiều
Mơ màng cũng định thả hồn phiêu
Thử xem Huy Cận ngày xưa viết*
La - Hán nơi đây khắc những điều...
Trầm luân vạn kiếp ở ta bà
Ảo ảo mơ hồ cũng hiện ra
Sắc sắc không không nào dễ hiểu
Khi đời mộng tưởng giấc phù hoa.
Lãng khách chẳng mơ cõi niết bàn
Ân tình lúc hợp... lúc ly tan
Còn đang nắng dãi, dầm sương gió
Hỏi tránh làm sao giọt lệ tràn.
Khói chiều lãng đãng giăng triền núi
Hương lúa phảng vương vị ngọt ngào
Bài kệ "Ná-mô..."** nghe tiếng dứt
Giật mình... tâm trí bỗng nôn nao.

                                                                                  PH. 08.06.2017.

* Những vị La Hán chùa Tây Phương - Huy Cận.
** Namo = Thành Kính. Ná mô là phiên âm theo tiếng Phạn cổ.


CON VỀ
Tác giả Phạm Hùng

Đã lâu con chẳng quay về
Phù hoa níu kéo mải mê xứ người
Quê nhà chốn ấy... Mẹ ơi
Chắc... Cha tựa cửa ngóng vời vợi xa.
Con đi cái độ luống cà
Còn chưa kết trái, bưởi hoa đương nồng
Vậy mà đã mấy mùa đông
Con biền biệt... bãi cải ngồng hắt hiu.
Chắc... Cha vẫn chẻ gió chiều
Cõng sương sớm, gánh liêu xiêu nắng vàng
Cỏ bờ nặng trĩu đôi quang
Trăng khuya chắc Mẹ vẫn quàng trên vai.
Bóng Cha vệt nắng nghiêng dài
Thời gian khiến Mẹ tóc mai bạc màu
Trông về nơi ấy lòng đau
Vì con vất vả, không cầu bản thân.
Làng quê đạm bạc, thanh bần
Một mai trở lại chẳng phân vân gì
Chỉ cầu đức Phật từ bi
Cho Cha, Mẹ khỏe... con về phụng chăm.
                                                                                         
                                                                                            PH. 21.8.18.