Sự tích Phật Bà Nam Hải Quan Âm
Nhắc tới Đại Bi Quan Thế Âm có lẽ mỗi người con Phật chúng ta không ai không nghe tới và chưa một lần trì niệm danh hiệu của ngài,
Trong kinh Pháp Hoa có Phẩm Phổ Môn ca ngợi pháp của ngài mà hẳn ai trong chúng ta cũng từng đọc tụng qua, Chúng ta cũng nghe những truyền thuyết về Ngài, đặc biệt là người dân Việt Nam chúng ta không ai không biết tới chuyện Quan Âm Thị Kính, và hơn hết là chuyện Phật Bà Nam Hải.
Thế nhưng cũng không mấy ai rành rõ về chuyện Ngài tu hành ra sao, chứng đạo thế nào. Hôm nay nhân dịp ngày Vía Ngài Đản sanh, chúng tôi xin giới thiệu tới các bạn truyện ĐỨC PHẬT BÀ NAM HẢI QUÁN ÂM bản SỰ TÍCH CA, hy vọng qua những lời thơ mộc mạc của chư vị tiền bối đã lưu truyền hàng ngàn năm nay chúng ta có thể hiểu thêm một chút về sự tích của ngài Quán Âm, về công hạnh sự tu trì khổ luyện của Ngài, cũng như qua đây biết thêm về hai Ngôi Chùa Hương Tích của đất nước ta. Mong độc giả bớt chút thời gian đọc qua để biết rằng ngoài truyện Thị Kính, truyện Kiều....được lưu giữ trong nhân gian thì còn truyện về Ngài Quán Âm Nam Hải cũng đã và đang đồng hành cùng lịch sử Đạo Phật chúng ta từ ngàn xưa. Vì trải qua thời gian lâu nên không khỏi có những dị bản và những từ ngữ có thể sai lệch, mong chư vị độc giả hoan hỷ lượng thứ cho.
ĐỨC PHẬT BÀ NAM HẢI QUÁN ÂM
-Sự Tích ca-
Chân như đạo Phật rất mầu
Tâm trung chữ Hiếu niệm đầu chữ Nhân,
Hiếu là độ được song thân
Nhân là cứu độ trầm luân muôn loài.
Thần thông ngàn mắt ngàn tay
Cũng trong một điểm linh đài hóa ra,
Này trong bể nước Nam ta
Phổ môn có đức Phật Bà Quan Âm.
Niệm ngài thường niệm tại tâm
Dẫn xem sự tích ca ngâm cho tường:
ĐOẠN THỨ NHẤT TRANG VƯƠNG CẦU TỰ:
Đời xưa vua Diệu Trang Vương
Hưng lâm nước ấy bốn phương một nhà,
Chính Phi báu đức Bá Nha
Sáu cung đủ cả ngọc ngà thiếu chi.
Chỉ lo dưới gót còn trì
Mai sau được kẻ nối vì Đế Vương,
Mới cùng Hoàng Hậu lo lường
Rằng sao tử tức muộn màng bấy lâu.
Hay vì giặc giã đâu đâu
Mà ta giết nó bấy lâu đã nhiều
Phép binh như lửa cháy đều
Há không can uổng luống tiêu mệnh người.
Chính cung tâu lại mấy lời
Trang Vương báo ứng đạo Trời chi không
Có Đền Tây Nhạc Đề Cung
Khấn sao được vậy như lòng thế gian,
Dám xin vua lập một đàn
Cầu thai ta lại giải oan cho người.
Đức vua nghe nói mừng cười
Sai người trực chầu vâng lệnh truyền mau
Sắm sanh hương lửa đèn dầu
Bao nhiêu lễ khấn lễ cầu đủ no.
Lại sai Đát Nam Chi Đô
Lễ nghi đem đến đền chùa đề cung
Truyền cho Sư cả Chí Không
Rằng vâng lệnh Ngự một lòng kính thay,
Đàn chay làm bảy đêm ngày
Việc người cầu tự việc người tụng kinh.
Chí Không vâng lệnh rành rành
Năm mươi thầy tớ rập rình trống chuông.
Bàn trong án ngoại tròn vuông
Mưa bay nước phép hương tuôn khói đàn
Ngày ấy vua ngự xe Loan
Hành hương tiến lễ trong đàn dâng lên
Lên đàn Sư giữa Vua trên
Một bên Hoàng Hậu một bên Cung Tần
Đức vua quỳ xuống khấn rằng
Tôi từ trị nước nuôi chúng dân Giời
Cũng may dân được yên vui
Mà sao Hoàng Tử nối đời chưa sinh?.
Hay là trong lúc dụng binh
Nhiều khi sát phạm can tình chúng chăng,
Lòng thành lễ bạc kính dâng
Rày tôi ta quá xin thần chứng minh
Xin đem tấu sớ Thiên Đình
Cho Hoàng Tử được giáng sinh tôi nhờ.
Chúc xong Vua phán bây giờ
Các Sư thờ kính phụng thờ cho ta
May mà sinh Hoàng Tử ra
Thời Trẫm ắt thưởng cho mà hậu thay.
Phán rồi xa giá về ngay
Gió đưa nghi ngút hương bay trong đền.
ĐỆ NHỊ ĐOẠN BỒ TÁT TIỀN THÂN:
Miếu thần thấy sớ đốt lên
Bàn cùng bộ hạ sự duyên trên đầu,
Vua Trang thành kính khấn cầu
Lập đàn chay giới mong cầu có thai.
Hóa sinh cho đáng kiếp người
Thử coi thượng giới có ai chăng là,
Mắt thần thiên lý trông ra
Rằng bên Thứu Lĩnh có nhà họ Thi.
Ba đời phúc đức ai bì
Đến ông Trưởng giả càng ngày càng nhân,
Chẳng tham phú quý phù vân
Một niềm hiếu thiện xa gần đều khen.
SInh được ba con đều hiền
Thi Văn,Thi Phổ là trên đó mà
Rất hiền là con thứ ba
Nhân đức hiền hòa nhất cả hai anh.
Ở hiền sao chẳng gặp lành
Nhân vì một sự cháy thành vạ lây
Vì người Vương cật bên kia
Nó ở nơi khác vốn rày đứa gian.
Nó thường quấy chốn Hà San
Binh Giời đánh nó tồi tàn chẳng dung,
Cùng đường vào lạy Thi Ông.
Ông thấy đói khát chạnh lòng cho ăn
Ba con đã can ông rằng
Nó là trộm cướp cho gần chẳng nên
Binh Giời đã dẹp nó yên.
Mà ta dung lấy nữa phiền lụy chăng?
Vương cật lúc âý hung hăng
Bèn ra ngoài rừng vào phá Nho gia
Giết người, lấy của đốt nhà
Trăm thấy tử khí hơi đà xung Thiên.
Ngọc Hoàng phán hỏi sự duyên
Trách họ Thi ở nhân hiền để đâu,
Gần nhau mà chẳng cứu nhau
Để cho trăm mệnh âu sầu vì ai.
Truyền bắt Thi Thị Ba trai
Truyền vào trong động bỏ dài chẳng tha,
Ấy sự con ông Thi Gia
Xin thần xét lại tâu qua Thiên Đình
Cho ba con ấy giáng sinh,
Thì Trang Vương cũng được đành đội ân
Khi ấy có Tây Nhạc Thần
Mới lên tâu ở trước sân Ngọc Hoàng,
Tâu rằng: Hạ Giới Trang Vương
Thành tâm sớ điệp lập đàn cầu thai
Nhà Thi Thị có ba trai
Vốn dòng tích phúc xưa nay đã nhiều.
Vì chưng chả biết cứu nhau
Tai bay vạ bốc tình đầu nên thương,
Dám xin xét lại tỏ tường
Rộng tha lối ấy mở đường đầu thai.
Trước cho Trang Vương dài đời
Sau cho cứu độ những loài chúng sinh
Ngọc Hoàng mới phán phân minh
Truyền Thần vào động lĩnh hành tha ra,
Chuyển trai làm gái cả ba
Tam hồn cửu phách đợi mà thác sinh.
ĐỆ TAM ĐOẠN BỒ TÁT GIÁNG SINH
Trang Vương vốn ở chẳng lành
Nhưng có lòng thành ước cũng được nên
Cơ màu chuyển động tự nhiên
Chính cung Hoàng Hậu mới liền thụ thai.
Lòng Vua mừng rỡ hôm mai
Ơn Thần cảm ứng chẳng sai đâu là,
No ngày kết Tử khai hoa
Đựợc một công chúa tên là DIệu Thanh.
Lòng Vua nhường có bất bình
Rằng sinh con gái thời sinh làm gì
Năm sau thai dựng đến kỳ
Nghĩ được Hoàng Tử ắt thì vui thay
Chẳng ngở mãn tháng no ngày
Lại sinh Gái nữa toan rày giết đi
Triều Thần can ngăn một khi
Xá cho mới đặt tên là Diệu Âm.
Mưa qua gió lại âm thầm
Chính Cung mừng lại tin thầm có thai,
Trong Cung nức những Hương Giời
Hào Quang sáng khắp trong ngoài cung phi.
Lòng Vua bao xiết hoan hỷ
Kỳ này hẳn khác hai kỳ năm xưa,
Hẳn sinh Hoàng Tử chẳng ngờ
Không sao điềm tốt bây giờ thấy ra.
Thoi đưa tháng lại ngày qua
Lại sinh công chúa mặn mà tốt tươi,
Đào trên mây hạnh trên Trời
Cổ cao ba ngấn Miệng cười trăm hoa.
Vẻ thanh trong ngọc trắng ngà
Giăng tròn nét mặt núi xà dạng mây,
Ngắm xem cốt cách thanh kỳ
Bụi trần chả có mảy may chút nào.
Sắc tuy rằng vẻ thanh tao
Nhưng mà đoan chính trong ngoài nghiêm trang,
Trẻ thơ mà đã khác thường
Ai ai cũng kính tiên nương dưới trần.
Lòng Vua thêm lại tần ngần
Nghe sinh công chúa lo phần chẳng tươi,
Phán rằng tuổi ngoài năm mươi
Chẳng được Hoàng Tử lấy ai nối vì.
Sinh ba con gái làm chi
Sự bất đắc dĩ rồi thì làm sao,
Triệu Chấn đặt gối tâu vào
Cơ giời định thế lòng nào có hay.
Nhưng xem trong sách xưa nay
Vua Nghiêu nhường vị Thuấn thay nối quyền,
Thuấn trao cho Vũ người hiền
Ấy chuyện trong sách có truyền phải không?
Dám xin thánh đế yên lòng
Nuôi ba công chúa để mong trưởng thành,
Kén tài phò mã anh hùng
Thay quyền Thái Tử nối dòng tổ tiên
Vua nghe nên giải lòng phiền
Ban cho thị nữ giữ gìn Chúa Ba.
ĐỆ TỨ ĐOẠN CÔNG CHÚA MỘ PHẬT:
Cõi Trần mà có Hằng Nga
Khỏi vòng trứng nước thoắt đà càn khôn
Êm đềm trong chốn khuê môn
Lạ thay tình tính dung ngôn khác người.
Không trang điểm chẳng chơi bời
Ăn chay niệm Phật nói lời từ bi,
Chúa Ba ai chẳng biết gì
Thân thì trần thế lòng thì Phật Tiên.
Có hôm ra chốn Xuân Viên
Theo cùng hai chị vui miền thưởng hoa
Diệu Thanh công chúa nói ra
Chúng ta đội đức mẹ cha mừng rày.
Thanh nhàn vô sự vui thay
Kẻ thường ví được thế này cho chăng,
Diệu Âm công chúa tiếp rằng
Một mai khôn lớn định chân vợ chồng.
Bây giờ cách trở Tây Đông
Dễ ta hầu được ở cùng nhau chăng
Chúa Ba chẳng nói chẳng rằng
Trông Huê rồi lại tần ngần với Huê,
Thấy em chẳng nói chẳng hề
Hai chị mới hỏi tỷ tê sự lòng.
Thưa rằng: SẮC VẪN LÀ KHÔNG
Thử suy giấc mộng ngắn trong người đời,
Đua danh đua lợi tơi bời
Như đem trò dối mà chơi là thường.
Dù ba mươi sáu tấn vàng
Tuổi ngoài ba vạn sáu ngàn ngày thôi,
Huống chi kẻ tục trần ai
Lại có luân hồi mấy kiếp nên thương.
Phu thê là đạo cương thường
Trăm năm chung được chén vàng mãi đâu,
Nghĩ ra nên cũng buồn rầu
Sao mà mượn cảnh mà tu lấy mình.
May ra tiêu thoát tử sinh
Yên thân nước Phật vui hình cõi Tiên,
Trên thời báo đức sinh nên
Mai sau ngồi ở tòa sen đời đời.
Giữa thời tế độ cho người
Dưới những loài quỷ cứu rày nơi nơi,
Nói chăng chưa kịp hết lời
Đức Vua có lệnh truyền đòi ba con.
Rằng rày công chúa cả khôn
Toan bề gia thất hãy còn đợi chi,
Bây giờ hai chị tâu qùy
Vua cho định liệu vậy thì con vâng.
Thấy con tâu vậy vua mừng
Định hai phò mã kén chân triều Thần,
Trạng nguyên họ Triệu quan văn
Gả bà Chúa Nhất danh phần truyền ra.
Lại có quan võ họ Hà
Hay nghề cung kiếm gả bà Chúa Hai,
Hai chàng tin dụng hôm mai
Kẻ cung Đông kẻ cung Đoài ở riêng.
Ra vào chầu chực mấy niên
Đức Trang Vương đã tuổi liền sáu mươi,
Mặt rồng khi ấy tốt tươi
Làm yến cho thọ cho mời trăm quan.
Vua tôi họp mặt đoàn loan
Phò mã công chúa tả ban chầu gần,
Chen mừng chén chúc mấy tuần
Đức vua vui uống có phần quá say.
Ngự vào nằm nghỉ bấy chầy
Trăm quan lạy tạ chia tay lui về,
Giấc nồng tỉnh lại ban khuya
Rằng hai phò mã nay thì chầu đâu.
Ai ngờ về phủ đã lâu
Giọt đồng hồ điểm ban đầu trống ba,
Lôi đình vua mới mắng ra
Rằng cho quyền lính để mà cậy trông.
Giang sơn này phó cho người
Thứ ba phò mã có tài trẫm trao,
Tức thì mời hoàng hậu vào
Sự con sự rể tiêu hao giãi bày.
Hoàng hậu nghe phán mới hay
Tâu chúa ba rày tuổi cũng đã nên,
Kén giòng may được rể hiền
Để sau xem sóc cho yên việc nhà.
ĐỂ NGŨ ĐOẠN TRANG VƯƠNG GIỤC GIÃ, CÔNG CHÚA CỐ TỪ:
Đức trang truyền chỉ phán ra
Dạy đời công chúa thứ ba vào chầu,
Chúa Ba vâng lệnh lên hầu
Đức vua mới phán trước sau sự tình.
Ba con tuổi đã trưởng thành
Hai chị con đã yên lành thất gia,
Hiềm vị sự yến hôm qua
Việc nước việc nhà đành để con xem.
Trong triều văn võ hai bên
Mặc lòng đẹp ý đâu nên cha dùng,
Quyền con chức trọng cha phong
Cũng như hoàng tử để phòng mai sau.
Chúa Ba đứng lặng hồi lâu
Từ nghe cha dạy lòng sầu xót xa,
Gối đầu lạy trước thềm hoa
Tâu rằng con đội đức cha sinh thành.
Nói sao nghe vậy mới đành
Lẽ sao con dám trái tình mẹ cha,
Nhưng sao con khác người ta
Bẩm sinh tử thuở sinh ra tới rày.
Chỉ tin đạo Phật đêm ngày
Thấy đường gia thất lòng rày như dâng,
Vua nghe cả tiếng mắng rằng
Con đâu quái đản nói năng lạ lùng.
Ta làm vua chốn đền rồng
Đất tôn nghiêm cấm là trong lâu đài,
Con đâu mà để ra ngoài
Đi theo sãi vãi lòng rài xấu xa.
Chúa Ba lại lạy tâu qua
Lầu loan các Phượng ai mà chẳng yêu,
Trân Châu ai chẳng muốn nhiều
Phu thê ai cũng dập dìu đoàn viên.
Song lòng con vốn tự nhiên
Xuất gia thời dốc một niềm mà thôi,
Cũng vì tư bẩm tính Giời
Xin đừng ép buộc lòng tôi làm gì.
Đức Vua thêm giận một khi
Như sấm như sét ai mà chẳng kinh,
Chúa Ba lại lạy lại trình
Xin xét tâm tình kẻo một thánh cung.
Cha thương dù có ép lòng
Thời con xin lấy kẻ giồng lương y,
Vua rằng văn võ thiếu gì
Mình châu vóc ngọc sánh chi kẻ thường.
Tâu rằng kẻ ấy tuy thường
Có bề cứu thế có đường để dân,
Vua nghe nổi giận trăm phần
Bắt đem đày đạo ra chưng sau vườn.
ĐỆ LỤC TRANG VƯƠNG PHÒNG XUẤT HẬU VIÊN,CÔNG CHÚA NHẤT TÂM MỘ PHẬT
Chúa Ba từ ấy cảm thương
NGhĩ đem điều hiếu suy lường mà coi,
Thuận cha được một bề thôi
Trăm năm đến lúc sau rồi nào hay.
Tưởng cha xét phạt đọa đày
Mai sau vào kiếp luân hồi ai lo,
Mắt trần nào đã thấy cho
Lòng trần báng bổ dễ hồ khó tin.
Thôi thôi dốc một lời nguyền
Đành thân chịu khổ giữ bên chiều già,
Thân này thành Phật may ra
Hổ nước hổ nhà thì mới có phương.
Giữ chi hiếu nhỏ tầm thường
Giữ đường hiếu lớn rõ ràng báo ân,
Càng xem nghiệp chướng cõi trần
Càng say đạo Phật muôn phần chẳng khuây.
Sau vườn ở đó đêm ngày
Trông sao trông tuyết trông mây một mình,
Một mình niệm Phật niệm kinh
Gió thanh là quạt trăng thanh là đèn.
CŨng mừng khỏi chốn trần duyên
Ở đây còn được tinh chuyên kéo còn,
Đêm ngày Hoàng Hậu bồn chồn
Nhớ con vắng vẻ thương con âm thầm.
Truyền hai thị nữ ra thăm
Nơi ăn nơi ở nơi nằm làm sao,
Hai người đến đó bước vào
Khuyên dỗ đức Chúa thấp cao sự lòng.
Phủ son gác tía lầu vàng
Nhân sao chẳng ở bạn cùng cỏ hoa,
Chúa Ba tỉnh thực nói ra
Ta ưa thanh vắng chẳng ưa lâu đài.
Càng nhiều chầu chực gái trai
Càng nhiều bão tố luân hồi khổ thân,
Chữ rằng nhất nhật tu thân
Mấy kiếp phong trần giữ sạch như không.
Tảo từ khỏi chốn bụi hồng
Như thoát địa ngục lên vòng thiên cung,
Bạn cùng gió mát trăng trong
Tự tại mặc lòng chẳng bụi trần ai.
Nói thôi ngửa mặt khấn giời
Chứng minh xin chớ để sai lòng này,
Thoát thôi thị nữ lui rày
Tâu bà Hoàng Hậu lời nay rạch ròi.
Hai tôi dỗ đã hết lời
Khăng khăng Chúa quyết say nơi Đạo Thiền,
Thưa đi thưa lại cầm quyền
Chúa chỉ một niềm kinh giáo say mê.
ĐỆ THẤT ĐOẠN TRANG VƯƠNG KHUYÊN HỒI GIÁ, CÔNG CHÚA NGUYỆN LƯU TU HÀNH
Hoàng hậu nét mặt ủ ê
Thương con mà luống nằn nì cho con,
Hẹp gì gác tía lầu son
Liễu đào thọ yến nước non giãi dầu.
Vừa than vừa thở giờ lâu
Xẩy nghe ngự giá lui triều vào cung,
Lên triều tâu trước ngai rồng
Rằng sao cửu trùng sao sắc kém tươi.
Việc gì phán bảo chúng tôi
Vâng biết mọi lời kẻo để lo âu,
Rằng đày công chúa đã lâu
Nhớ con Trẫm những âu sầu chẳng yên.
Hoàng hậu quỳ xuống tâu lên
Con thơ dại dột dám xin thư tình,
Bấy giờ xa giá phát hành
CÙng bà Hoàng hậu dạo quanh sau vườn.
Chúa Ba đón rước xe Loan
Tâu rằng con cũng muôn vàn đã cam,
Đức Vua phán rằng tha giam
Cho về cung cấm cho đem tu hành.
Chúa Bà từ tạ đinh ninh
Con xin tu hành ở chốn hậu viên,
Hoàng Hậu lăn khóc một bên
Thế thời lòng mẹ chẳng yên được nào.
Chúa quỳ rón rén thưa vào
Lòng con chỉ một ước ao chiều già,
Nguyện vì cõi Phật lâu xa
Trần ai sống mấy mươi mà đi tu.
Vì tham danh lợi tranh đua
Sau xuống minh đồ biết thuở nào lên,
Đức Vua nén giận mà khuyên
Rằng con sao nỡ để phiền cho cha.
CÔng trình khó nhọc sinh ra
Nuôi con mong để tuổi già cậy trông,
Bây giờ bỏ chốn lầu hồng
Cha khuyên mẹ dỗ quyết lòng đi tu.
Hay chi Sãi Vãi ở chùa
Rau dưa khổ hạnh ba ba tháng ngày,
Như con có thiếu chi đây
Mà con lại phải đọa đày thế ri.
Thoắt thôi hai kiệu về lầu
Lại thấy hai chị đến sau dỗ dành,
Tự em đày đọa một mình
Hai chị thảm thiết tâm tình lắm thay.
Em về chớ có ở đây
Kẻo Vua chà giết mât rày mà thương,
Chúa rằng sinh tử là thường
DÙ có ngàn vàng dễ đổi được vay.
EM xin tu ở chốn này
Hai chi về rày chầu chực trong cung,
Thấy em nói chẳng chuyển lòng
Nặng lời thét mắng đùng đùng một khi.
Chúa thấy hai chị chẳng về
Chúa Rằng bớt giận làm chi nhọc lòng,
Thân đồng nhưng bụng chẳng đồng
Dám xin hai chị rộng dung mặc dầu.
Bấy giờ hai chị về lầu
Tâu với Hoàng Hậu trước sau sự lòng,
Hoàng hậu tâu lên ngai rồng
Vua sai thị nữ nội cung bắt đòi.
Thị nữ vâng lệnh tới nơi
Tâu Chúa mọi lời xin Chúa tạm nghe,
Nhược bằng Chúa chỉ đam mê
Chúng tôi mượn phép bắt về chẳng tha.
Chúa Ba thất chực mắng ra
Đã hay vâng phép vua cha cho đòi,
Dù sao cũng tử tế lời
CHúng bay sao dám nói lời tục quê.
CHẳng về bay bắt lôi về
Tao có tội gì bay nói cho ra,
Tao nhân một sự xuât gia
Ở đây vì có lệnh cha bắt đày.
Thị nữ thấy nói khôn lay
Đặt ra một chước nói ra một bài,
CHốn này vắng vẻ hôm mai
Tu hành dễ được lâu dài mãi đâu.
Có Chùa Bạch Tước cảnh mầu
Năm trăm Tăng Đạo bấy lâu tu trì,
Vua Phán Chúa Ba trở về
Tu đấy có bề hơn chốn hậu viên.
Chúa Ba mới giải lòng phiền
Hỏi Vua cha có phán truyền thế chăng,
Phỏng như lời có thực rằng
Thế thì như nguyện cũng bằng lên tiên.
Thị nữ giở lại trong đền
Tâu cùng Hoàng Hậu gửi liền ngự hay,
Chúng tôi khuyên dỗ cả ngày
Rằng lệnh đền Rồng cho Chúa đi tu.
Xin Chúa hãy giở về lầu
Để sang chùa trước mà tu đông người,
Chúa tôi mới nói mới cười
Rằng được như lời mới thỏa lòng xưa.
Ấy là chúng tôi nói lừa
Phải đem sau trước trình thưa giải bày,
Đức vua mới phán rằng bay
Đặt chước ra vậy phải dùng chước chăng,
Truyền đòi chùa trước chúng Tăng
Đằng mai công chúa đến chúng chùa này
Dễ bề cho được chớ chầy.
Không thì tao giết chúng mày chẳng tha
Nói rồi mới sai người ra
Rước lấy công chúa về tòa kim lâu.
Bước vào vọng bái khấu đầu
Vua cha nhìn mặt giờ lâu mới truyền,
Rằng con đã đắm đạo Thiền
Cho ra Chùa Tước theo miền Tăng Ni.
ĐỆ BÁT CÔNG CHÚA CỐ LƯU TƯỚC TỰ, CHÚNG TĂNG THIẾT KẾ KHỔ SAI:
Tạ từ Chúa mới ra đi
Hai chị cầm cự một khi chẳng rời,
Các quan văn võ tròn ngoài
CÙng đưa đức Chúa mọi người thở than.
Chúa từ văn võ các quan
Xin đem quân lại chớ phiền ra đi,
Tạ lòng xin các quan về
Giúp lấy nhân chính phù trì chánh cung.
Trăm quan thưa một lời chung
Xin chúa giở lại đành lòng thần dân,
Nhớ xưa lời dạy thánh nhân
Thuận thân là Đạo,nghịch thân là Tà.
Lòng lành chẳng lộ xuất gia
Trong cung thờ Phật cũng là chân tu,
Ra ngoài những đứa phàm phu
Lấy làm bột nhão ô đồ khó nghe.
Chúa rằng mời các quan về
Cõi trần nào dễ biết chi mà rằng,
Nói thôi chưa kịp dừng chân
TRông chùa Bạch Tước đến gần tự bên.
Lao xao Tăng chúng mảng tin
Ấy là công chúa Vua truyền hôm xưa,
Nể người ta chẳng chối từ
Vua bắt làm tội bây giờ chẳng dung.
Bèn mời đức chúa vào trong
Trình kệ sự lòng sau trước Chúa hay,
CHúng tôi khổ hạnh ở đây
Ăn mày lộc Phật mỗi ngày một thưng.
Chúa Bà quý giá ai bằng
Làm chi Sãi Vãi danh xưng thế cười,
Chúa Bà dạy lại mấy lời
Giàu sang mà chẳng luân hồi vậy vay.
CHúng Tăng cứ thực trình bày
Đức Vua có lệnh truyền rày chúng tôi,
Dỗ cho được Chúa kíp hồi
Không vậy giết người Chùa đốt ra tro.
Chúa rằng chẳng phải phiền lo
Tử sinh hữu mệnh biết hầu làm sao,
Chúng Tăng thấy nói chẳng vào
Thác từ cắt việc cho nao tấm lòng.
Hễ đà ở chốn chùa phòng
Hái trà gánh nước mới cùng thổi cơm,
Đốt hương quét trước già lam
Giã gạo bửa củi việc làm luôn tay.
Bữa ăn đủ năm trăm thầy
Gióng chuông rung trống không ngày nào dưng,
Chúa Ba thấy nói mừng rằng
Hữu thân hữu khổ lẽ hằng thế gian.
Ta đã vào chốn thiền quan
CHỉ mong đức đạo há toan tiếc mình
Nói thôi vào chốn tịnh đình
Chắp tay lạy Phật tụng kinh tham thiền,
Bao nhiêu công đức Chùa Chiền
Một mình gánh việc truân chuyên chẳng nài.
Lòng thành động đến thiên đài
Ngọc Hoàng phán lời Thái Bạch Kim Tinh,
Rằng có Công Chúa tu hành
Một ngày trăm việc thấy tình mà thương.
Lệnh truyền thần tướng thần vương
Giúp việc công Chúa giữ gìn sớm khuya,
Rồng thời tuôn nước đến kề
Hùm thời hái củi chim thời nhặt rau.
Thổ địa thì quét trước sau
Lục đinh thần tướng đứng hầu đốt hương,
Quần Tiên oản quả trà thang
Kẻ chuông người trống mọi đường chia nhau.
Phép Giời cứu Chúa nhiệm màu
Trăm việc một khác ai hầu biết ra,
Cả Chùa Sư Vãi trẻ già
Tưởng rằng phép Chúa ai mà chẳng kinh,
Rủ nhau vào tâu triều đình
Kẻo e rồi lụy đến mình khốn thay.
ĐỆ CỬU ĐOẠN CÔNG CHÚA BẤT HỒI,TRANG VƯƠNG THIÊU TỰ:
Đức Trang thấy sự tâu bày
Lôi đình thét mắng chúng bay a tòng,
Lệnh sai lực sĩ đùng đùng
Đốt chùa giết hết mọi phòng Tăng Ni.
Tăng Ni lăn khóc như ri
Bởi vì Chúa đến nỗi này thảm thương,
Chúa Bà kêu lạy bốn Phương
Vì tôi để vạ cho vương đến người.
Mười Phương Phật,CHín phương Giời
Hoàng Thiên Hậu Thổ chứng lời cho không,
Cầm dao cắt máu ròng ròng
Lạy rồi đem máu rảy tung lên trời.
Tự nhiên chuyển động mọi nơi
Sấm ban mưa xuống khắp nơi chùa chiền,
Gió lên tắt lửa được liền
AI cũng khen Chúa phép Tiên lạ lùng.
Lực sĩ thấy sự hãi hùng
Vội về tâu với CỬu trùng Ngự hay,
Phán rằng bắt Chúa về đây
Chẳng về thì bắt giết ngay chẳng nề.
Hoàng Hậu xin khất một khi
Tôi xin đặt kế họa thì phải nghe,
Đem ra kỹ nhạc trăm nghề
Dỗ rằng không về hẳn giết chẳng chơi,
AI ngờ lòng sắt khôn dời
Tiệc bày mặc tiệc Tu thời vẫn tu.
ĐỆ THẬP ĐOẠN TRANG VƯƠNG SÁT HẠI BẤT CHUNG,THẦN PHẬT ĐỒNG LAI BẢO HỘ.
Bấy giờ có lệnh đức Vua
Truyền bắt làm tội trong tù giết ngay,
Pháp quan vâng lệnh dám chầy
Đem ra trường pháp toan nay gia hình.
Thấy tin Hoàng hậu bộ hành
Ôm con lăn khóc một mình đòi phen,
Một giây Vua đã biết tin
Lại phán lệnh truyền tha giết đi cho.
Đem về cho ở ngục u
Lãnh cung chốn ấy thảm sầu bốn bên,
Giản ra Vua lại nài khuyên
Đức Chúa càng phiền quỳ lạy tâu qua
Đã hay đạo đức mẹ cha
Giời cao bể rộng báo đà xứng chưa.
Nhưng tôi khổ hạnh bây giờ
Mai sau cho mẹ được nhờ độ siêu,
Kẻo e nghiệp chướng đã nhiều
Chẳng tai bể khổ cũng nghèo sông mê.
Vua nghe nổi giận trăm bề
Lại truyền lực sĩ đem đi gia hình,
Bấy giờ thổ địa thần linh
Ở lãnh cung tối Thiên Đình tâu lên.
Ngọc Hoàng thượng đế phán truyền
Sai chư Thần xuống bốn bên hộ trì,
Rằng bà BỒ TÁT xưa kia
Thác sinh hạ giới phen ni phải nàn.
Chư Thần mau xuống chớ khoan
Hễ thấy có giết kíp toan cứu người,
Canh năm vừa mới rạng Giời
Lực sĩ áp triệu ra nơi pháp trường.
Chúa Bà nhan sắc như thường
Nghĩ lòng lên được thiên đường từ đây,
Quan quân gươm giáo sắp đâỳ
Bỗng đâu cơn gió thổi ngay đùng đùng.
Tối tăm trời đất mịt mùng
Hào quang sáng khắp ở trong trường hình,
Gươm đao chẳng chạm đến mình
Pháp quan thấy thế tâu trình bề trên.
Vua quan lại có lệnh truyền
Không trảm thì giáo giêt liền xem sao?
Quan quân áp đến ồn ào
Bỗng đâu mãnh hổ nhảy vào tha đi,
Các quan tâu vua một khi
Vua rằng Giời đất dung gì kẻ gian.
Còn tiếp phần 2..