Thương quá Miền Trung

Thơ Mặc Giang - Thương quá Miền Trung



Miền Trung ơi mỗi một năm lũ lụt
Bao đọa đày ập phủ Dân Miền Trung
Thêm đắng cay thêm nghiệt ngã cơ cùng
Đành gánh chịu những gì phải gánh chịu
 
Hết đời ông đời cha đến con cháu
Đất khô cằn sỏi đá thở tháng năm
Nhà quẹo xiêu vách lá đỡ mái tranh
Hễ giông bão mọi tơ mành tơi tả
 
Nắng đổ lửa suối sông khô nức nẻ
Mưa dầm dề nước trút ngập mênh mông
Mùa màng tiêu lúa mạ ũng ruộng đồng
Nhà cửa trôi bồng bềnh cơn bão lũ
 
Tiếng kêu cứu hãi hùng vang ơi ới
Thêm cụ già nước cuốn mất chìm sâu
Thêm bé thơ tay vẫy vẫy thôi rồi
Lũ với lụt sụt sùi chan nước mắt
 
Vốn đã nghèo hỏi còn gì để mất
Còn chi đâu mà manh áo chén cơm
Nhìn tới lui sạch bách với trống trơn
Đêm đêm ngủ chập chờn tay bóp trán
 
Cù Mông ơi có thương không Ghềnh Ráng
Hải Vân ơi còn nhớ đến An Khê
Mô tê răng rứa đeo đẳng chi hè
"Nẫu ơi nẫu, trời quơi" bao thống nỗi
 
"Miền Trung nghèo lắm ai ơi
Mùa đông thiếu áo hè thời thiếu ăn
Trời hành cơn lụt mỗi năm"
Miền Trung thương quá, nặng oằn Miền Trung.