Phiền não của chúng sanh thì vô lượng vô biên nhưng tham sân si là căn bản. Tham sân si còn được gọi là ba độc, giết chết an lạc và hạnh phúc của con người. Tu tập là từng bước nhận diện và chuyển hóa hết thảy tham sân si của tự thân.
Sau khi thắp nén nhang trên bàn thờ cửu huyền cho má xong, tôi bước tới gần ba và nói: Con đi nhé! Ba giữ gìn sức khỏe và đừng buồn nghen ba. Ba đã lặng đi và nói: Ừ, coi có quên đồ không?…
Quán niệm vô thường là một trong những nội dung tu tập căn bản của người Phật tử. Mọi sự mọi vật quanh ta luôn vận động, biến đổi từng phút, từng giây. Thấy rõ như vậy để biết rằng những gì mà mình hay nhận lầm là ta và của ta, là vĩnh hằng bất biến, thực ra không có gì bền chắc cả.
Vài tháng trôi qua, hình bóng con ma tóc dài kia đã phôi pha dần trong lòng nó, chắc chắn nó sẽ vượt qua và tôi chắc một điều, là nó đang rất trung thành với đầu trọc và cái áo đang mặc của nó.
Phật giáo đề cập đến huệ nhãn, tiềm năng trí tuệ do công hạnh mang lại. Người giác ở những mức độ khác nhau thấu suốt ở những tầng mức khác nhau sự vật hiện tượng và cho đến khi bản lai diện mục, rốt ráo, sự thấu suốt đến đích, viên mãn.
Đức Phật muốn chúng ta trước hết nhìn vào sự vật và biết rằng những thứ này là giả tạo; rồi chúng ta mới thật sự có được sự an bình. Khi không biết như thế, chúng ta trở thành người sở hữu của chúng và cái bẫy của ngã tưởng sẽ xuất hiện.
Những thứ đáng để con người yêu thích trên đời này quả là vô vàn đa dạng. Đối diện với quá nhiều cám dỗ, liệu chúng ta có thể minh bạch ra rằng mong muốn cái gì chỉ là bản năng, mà không muốn cái gì thì đó mới là trí huệ.
Tục ngữ có câu: Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng. Tuy nhiên trên đời này không phải là không có mẹ kế tốt, dưới đây là một câu chuyện kể về một người mẹ kế lương thiện, bao dung. Bà đã dùng cả cuộc đời của mình để chăm sóc cho con chồng.
Các bậc thầy không xác định sống hay chết vì không thể nói đúng được. Zangei khi giác ngộ rồi ắt hẳn cũng tuyên bố, đối với vấn đề sống hay chết, ta cũng không thể xác định được...
Nhìn những người đi đường đều vội vàng tất bật, trông những hành khách trên xe đầy tâm sự chất chồng, thử hỏi trên thế gian có mấy người sống an nhiên bình thản?
Thứ duy nhất mà thí chủ nên bảo vệ trên đời này chính là đạo đức. Người bảo vệ đạo đức thì không lo sợ khi mất tiền của, vì tiền của mất đi không hao tổn đến đức hạnh của anh ta.
Người đem cất giấu trí tuệ không để lộ ra, ngầm trợ giúp người khác thành công, đó là bậc đại trí tuệ trong các bậc trí tuệ. Đó cũng là đức đẹp của khiêm tốn. Người khiêm tốn sẽ thăng hoa trong trí tuệ.