Người viết bài may mắn có một tập bản thảo thơ nhan đề Ngọa Bệnh Ca do Trí Hải sáng tác các tháng đầu năm 2003, khoảng 9 tháng trước khi xả thân trong một tai nạn lưu thông trên đường tự nguyện đi cứu tế xã hội, lúc từ Phan Thiết về Sài Gòn, ở thế 65 năm. Tập thơ bản thảo do ni sư Tuệ Dung dàn trang và in ra bằng máy vi tính, dày 250 trang, với non 200 bài thơ ngắn dài.
Nhân ngày lễ Vu Lan hãy về cùng ba mẹ ăn bữa cơm nhé và đơn giản thôi hãy chụp cùng ba mẹ tấm hình. Hãy cho đấng sinh thành thấy bạn đã trưởng thành và có thể yên tâm về bạn sau bao năm phải lo âu muộn phiền.
Khi một nước tấn công một nước khác, điều này có nghĩa là nỗi sợ hãi đã vượt quá giới hạn và cũng là vô minh của tập thể. Khi nhìn sâu, ta biết rằng hạnh phúc không đến từ việc sở hữu một ai đó hay bất cứ thứ gì, mà hạnh phúc đến từ sự tử tế, giúp người bớt khổ.
Cuối mùa đông của tháng Chạp, vườn mai nhà bên của cái Lan đang dần hé nụ, báo hiệu mùa Xuân nữa lại về. Thế là, năm lịch chú heo no ăn tất phải nhường bước cho cậu chuột rong chơi.
Trong rất nhiều câu chuyện xoay quanh Tết, tôi nhận ra người ta hay nhắc về tuổi thơ. Đối với một đời người, hình như cái Tết của tuổi thơ luôn luôn đẹp nhất, vui nhất, đáng nhớ nhất.
Có người thường nói rằng: “Càng lớn con người ta càng không thích Tết”. Vì Tết không chỉ mang đến niềm vui, tiếng cười cho mọi người mà còn kèm theo bao lo âu, tất bật. Nhưng đâu đó trong tôi Tết lại mang theo đôi chút chút xao xuyến, bồn chồn. Tết là một cái gì đó rất khó nói thành lời.
Vậy là một năm nữa sắp qua, nhanh như chớp mắt, ”thằng cu Lam” 8 tuổi ngày nào giờ cũng đã 34. Vài cái chớp nữa sẽ là 50, 60, có khi còn không kịp chớp...
“Năm con Út 15 tuổi, nhà tui không còn Tết nữa”. Đó là câu mà má tôi vẫn thường hay nói khi có ai đó vô tình hỏi rằng: Tết nay có vui không? Bởi vì năm tôi vừa tròn cái Tết thứ 15, thì tía tôi ngủ một giấc dài không dậy nữa...
Đông tàn, Xuân đến, một điệp khúc mãi hiện hữu trên cõi thế gian. Vẫn cái nắng ấm áp, bầu trời xanh ngắt, đàn chim ríu rít hoan ca, vẫn khúc nhạc vui cho đời thêm thi vị.
Quá khứ đã đi qua, tương lai thì chưa tới, hãy sống với phút giây hiện tại nhiệm mầu này… Như vậy bạn sẽ nuôi dưỡng tiết xuân lâu dài dù Tết có trôi qua, những chậu vạn thọ, mồng gà, những gốc mai vàng…
Cuộc sống không có chỗ cho những người đứng yên để nhìn ngắm nó, thế giới luôn vận động, không tiến thì lùi. Hãy chấp nhận thách thức và dũng cảm tiến thẳng về phía trước!
Tác giả Karen Maezen Miller nói về cách thực hành hàng ngày của các vị thiền sư từ xa xưa có thể giúp chúng ta tiếp xúc sâu sắc với những điều bất như ý trong đời sống, thông qua chuyện làm việc nhà.
Con người chết đi, sẽ đi về trái tim của những người đang sống. Có mặt trong nhau, là sự tiếp nối của nhau, nên ta sống không chỉ cho chính mình nữa. Ta cần sống cho cả những người đã khuất đang còn trong trái tim ta, sống sao xứng đáng, làm một người tử tế và không hổ thẹn với người đã đi xa.