Những vần thơ cảm niệm Tôn sư Hoà thượng: Thích Quảng Bửu
- Giám Luật kiêm Giáo Thọ trưởng Trường Trung Cấp Phật Học Bình Định.
- Đệ Nhị Trú Trì Tu Viện Nguyên Thiều.
Người viết bài may mắn có một tập bản thảo thơ nhan đề Ngọa Bệnh Ca do Trí Hải sáng tác các tháng đầu năm 2003, khoảng 9 tháng trước khi xả thân trong một tai nạn lưu thông trên đường tự nguyện đi cứu tế xã hội, lúc từ Phan Thiết về Sài Gòn, ở thế 65 năm. Tập thơ bản thảo do ni sư Tuệ Dung dàn trang và in ra bằng máy vi tính, dày 250 trang, với non 200 bài thơ ngắn dài.
Nhân ngày lễ Vu Lan hãy về cùng ba mẹ ăn bữa cơm nhé và đơn giản thôi hãy chụp cùng ba mẹ tấm hình. Hãy cho đấng sinh thành thấy bạn đã trưởng thành và có thể yên tâm về bạn sau bao năm phải lo âu muộn phiền.
Từ trước đến nay, tôi cứ nghĩ tôi là thú vật, là thiếu nữ-thú vật. Ôi, gương mặt quyến rũ! Ôi, đôi mắt tràn ngập nhân từ! Ôi, dáng người thanh nhã, trẻ trung, sáng chói! Làm sao gặp lại người lần nữa bây giờ? Làm sao nghe lại giọng nói ngọt ngào lần nữa? Sống làm gì nếu không thấy lại người ?
Khi ta quan sát kỷ một chiếc lá dù nhỏ, ta cũng nhận chân ra được sự an lành ngự trị trong bản chất chiếc lá, màu xanh non tươi mát, rung rinh lay động giữa thế giới tĩnh lặng, điềm nhiên sinh sôi.
Đứa bé gào thét vì bị giật miếng bánh, người ta gào thét vì công việc quá căng thẳng, ông sếp gào thét vì bị nhân viên soi mói đời tư... Những tiếng gào thét rất tinh vi và đau lòng.
Dù cho hoàn cảnh có đổi thay, thế sự có thăng trầm thì xin mãi được làm người con Phật, sống đời bình dị, luôn nhìn đời với ánh mắt của tình thương và hiểu biết, để mãi mãi được đắm mình trong hạnh phúc của Chính pháp Phật đà.
Sau một lúc im lặng, có người thứ ba lên tiếng: "Tôi nghĩ mối quan hệ giữa hai con chuột kia cũng giống như tình nghĩa mẹ con". Những người còn lại suy nghĩ một hồi nữa, cảm thấy điều này có vẻ hợp lý hơn. Họ tỏ ý tán thành.
Kể từ ngày nó biết được sự thật, thì tiếng ba dường như mất hẳn, nó đã bị chôn vùi trong kí ức và nó muốn xóa để không bao giờ phải nhớ, nó giữ kín sự thật này không để mẹ nó biết. Và nó biết yêu thương mẹ nó hơn, nó biết cầm cây chổi quét nhà, dù không được sạch, nó biết rửa chén dù đôi lần bị vỡ tan tành nhưng nó cảm thấy vui vì nó là người con và cũng là người cho mẹ nó một chỗ dựa. Nó đã trưởng thành nhiều...
Phật Ấn thiền sư (1032- 1098) thuộc tông Vân Môn, pháp danh là Liễu Nguyên, người Nhiễu Châu, Phù Lương, từ nhỏ đã đọc thông thạo các kinh điển của Nho học, 3 tuổi có thể đọc thuộc Luận Ngữ, chư gia thi, 5 tuổi thuộc hơn ba ngàn bài, lớn lên lại ham đọc kinh Phật, được gọi là thần đồng.