Bồ đề tâm là phát nguyện và thực hành Bồ tát hạnh để đạt đến giác ngộ trong mong muốn giáo hóa và giải thoát chúng sanh khỏi khổ đau của sanh tử. Như thế Bồ đề tâm gồm hai yếu tố chủ đạo: trí huệ đạt đến giác ngộ và đại bi cứu độ chúng sanh.
Chánh niệm là cẩm nang đời sống tâm linh, là thực tập thường nhật của tất cả hành giả. Trong Bát Chánh đạo, quan trọng thứ nhất là Chánh kiến và Chánh tinh tấn, sau đó là Chánh niệm.
Trên con đường dài vô định của đời người, sẽ có đôi lúc chúng ta nhìn lại những chặng đường đã qua để rồi bất giác nhận ra những khoảng lặng trong tâm thức. Tựa như cánh chim mỏi mệt giữa dòng, điều giá trị nhất còn sót lại có lẽ là sự hối tiếc vô ngần bởi thời gian ngắn ngủi còn lại liệu có đủ để ta sống tốt, để hồi ức, để gắn nối nhịp yêu thương khi tất cả vẫn chưa quá muộn màng.
Là người con Phật, chúng ta có cơ duyên thực hành hạnh bố thí, nên cần phải thực tập và ý thức việc làm này một cách rõ ràng, chuẩn mực. Trước nhất là gìn giữ được trọn vẹn ý nghĩa chân xác của của lời Phật dạy. Thứ đến không rơi vào vọng nghiệp mà chúng ta cứ ngỡ tưởng là thiện nghiệp.
Phật gia giảng, tướng do tâm sinh, cảnh tùy tâm chuyển. Người có trái tim rộng lớn bao dung, sẽ không cảm thấy khó nạn là bất công đối với mình, không than thân trách phận, không oán Trời hận người, mà giữ tâm thái bình thản nỗ lực học tập, lao động, cải biến hoàn cảnh.
Ai cũng cần bốn vật dụng: thực phẩm, y phục, sàng tọa, thuốc men, quan trọng là cần vừa phải chớ có mê đắm. Khác với người đời thường nghĩ ”ăn được, ngủ được là tiên”, người theo Phật cần tiết chế, muốn ít và biết đủ, đạo giản dị giúp Phật tử thảnh thơi mà chuyên tâm thiền định và thuyết pháp độ sinh.
Đạo càng cao càng trở nên đơn giản, người càng có hàm dưỡng sống càng giản đơn. Sách dạy làm người thì có hàng trăm nghìn vạn cuốn, chữ thì có hàng triệu vạn từ, tuy nhiên hàm dưỡng cao thấp của một người thì lại chỉ cần hai chữ là đủ để bao quát…
Cuộc sống này, nếu nhiều rộng lượng hơn một chút, thế gian con người sẽ thêm phần tốt đẹp. Sống cuộc đời rộng lượng, ta mới có thể có được niềm vui của đời người!
Con người đến một tuổi đời nhất định mới minh bạch ra rằng thế giới là của mình, thật yên bình và thuần phác. Suy nghĩ đơn giản một chút, tâm thái sẽ tự tại tiêu diêu. Tâm tư đơn giản một chút, cuộc sống sẽ không còn phức tạp.
Happy-life, Hạnh phúc hay sự an lạc đích thực là nỗi khát vọng lớn lao, niềm mơ ước không bến bờ trong mỗi chúng ta. Dẫu cho đêm ngày trăn trở hằng mong có được, nhưng mấy ai trong chúng ta có trọn.
Bài viết sau đây được dịch lại từ một thời pháp được thuyết bằng tiếng Thái của Đại đức tại Buddhamandala gần Bankok vào tháng 9 năm 1987, trong một thiền khóa kỷ niệm ngày lễ lục tuần của quốc vương Thái Lan.