Những vần thơ cảm niệm Tôn sư Hoà thượng: Thích Quảng Bửu
- Giám Luật kiêm Giáo Thọ trưởng Trường Trung Cấp Phật Học Bình Định.
- Đệ Nhị Trú Trì Tu Viện Nguyên Thiều.
Người viết bài may mắn có một tập bản thảo thơ nhan đề Ngọa Bệnh Ca do Trí Hải sáng tác các tháng đầu năm 2003, khoảng 9 tháng trước khi xả thân trong một tai nạn lưu thông trên đường tự nguyện đi cứu tế xã hội, lúc từ Phan Thiết về Sài Gòn, ở thế 65 năm. Tập thơ bản thảo do ni sư Tuệ Dung dàn trang và in ra bằng máy vi tính, dày 250 trang, với non 200 bài thơ ngắn dài.
Nhân ngày lễ Vu Lan hãy về cùng ba mẹ ăn bữa cơm nhé và đơn giản thôi hãy chụp cùng ba mẹ tấm hình. Hãy cho đấng sinh thành thấy bạn đã trưởng thành và có thể yên tâm về bạn sau bao năm phải lo âu muộn phiền.
Nhờ Thầy, tôi được trở lại là mình thật sự, một người bình thường (mà không bất thường, cũng chẳng khác thường hay phi thường). Tôi sung sướng được làm một-người-bình-thường như bao người khác.
Hiếm có người nhạc sĩ nào vừa sáng tác nhạc hay mà còn trình bày nhạc khúc của mình một cách trọn vẹn đặc sắc. Bởi là con người, ít ai hoàn hảo, vẹn toàn đươc.
Tới giờ đây tôi hiểu được sự thực. Vân mới là người tình cảm bền bĩ sâu sắc. Kẻ cạn cợt nông nổi là tôi. Giá như ngày trước tôi chìu theo cái ý thích trẻ con vô hại của Vân, đừng suy diễn lôi thôi, tôi đừng áp đặt cái ý mình buộc người khác phải theo thì đã chẳng mất một bông hoa quí ở trên đời.
Đêm và ngày như đang lung linh huyền ảo dưới cái gọi là võ bọc của hiện biến, rồi từ trong vô thẳm của bến bờ tư tưởng, nó về lại nơi chốn củ để uyên nguyên ló dạng trong buổi đầu bình minh của sơ ngộ.
Vừa qua tôi lục giấy tờ cũ, tình cờ thấy một trang giấy có thủ bút của Thầy Thích Thiện Châu (cố Hoà Thượng Thích Thiện Châu), một bài thơ. Cảm động quá. Bài thơ này Thầy viết sau khi khoá Thiền mùa hè năm 1990 chấm dứt và là lần cuối cùng Thầy sang giảng khoá Thiền tại Muenchen.
Mùa thu đầu tiên sau năm mươi năm mẹ trở về vì nhớ thu Hà Nội và khi đất trời vào ngàn năm tuổi. Mùa thu lành lạnh cùng vài hạt mưa nhỏ làm mẹ nhớ. Nhớ gia đình mẹ ngày xưa khi còn đông đủ ông bà, nhớ ngày ấy khi mẹ còn nhỏ chút xíu mặc áo dài đỏ chạy lon ton trên phố hàng Bát.