Phiền não của chúng sanh thì vô lượng vô biên nhưng tham sân si là căn bản. Tham sân si còn được gọi là ba độc, giết chết an lạc và hạnh phúc của con người. Tu tập là từng bước nhận diện và chuyển hóa hết thảy tham sân si của tự thân.
Sau khi thắp nén nhang trên bàn thờ cửu huyền cho má xong, tôi bước tới gần ba và nói: Con đi nhé! Ba giữ gìn sức khỏe và đừng buồn nghen ba. Ba đã lặng đi và nói: Ừ, coi có quên đồ không?…
Quán niệm vô thường là một trong những nội dung tu tập căn bản của người Phật tử. Mọi sự mọi vật quanh ta luôn vận động, biến đổi từng phút, từng giây. Thấy rõ như vậy để biết rằng những gì mà mình hay nhận lầm là ta và của ta, là vĩnh hằng bất biến, thực ra không có gì bền chắc cả.
Vài tháng trôi qua, hình bóng con ma tóc dài kia đã phôi pha dần trong lòng nó, chắc chắn nó sẽ vượt qua và tôi chắc một điều, là nó đang rất trung thành với đầu trọc và cái áo đang mặc của nó.
Tới giờ đây tôi hiểu được sự thực. Vân mới là người tình cảm bền bĩ sâu sắc. Kẻ cạn cợt nông nổi là tôi. Giá như ngày trước tôi chìu theo cái ý thích trẻ con vô hại của Vân, đừng suy diễn lôi thôi, tôi đừng áp đặt cái ý mình buộc người khác phải theo thì đã chẳng mất một bông hoa quí ở trên đời.
Buổi sáng thức dậy, bắt đầu một ngày bình thường, bình thường như mọi ngày, mặt trời vẫn mọc. Tôi đến bàn làm việc, ngồi xuống, mở máy, bấm nút power, chờ đợi, thời gian đủ châm điếu thuốc lá. Tôi bắt đầu công việc.
Trong buổi sáng hôm nay hắn đã trả hết mọi món nợ đời, nợ trần gian. Giờ đây người hắn không còn bốc ra cái "mùi bất lương "nữa . Hắn là một người lương thiện. Ôi được làm người lương thiện , ra đường chó không chạy theo sủa, sung sướng biết bao !!
- Sáng nay em nói hoa hồng không" mau nước mắt" tại sao bây giờ hoa phượng lại đẵm sương? Phải có cái tàn tạ theo thời gian và phải có cái mới thay thế. Cuộc sống ấy mà, cuộc sống luôn luôn có thay đổi. Luyến tiếc làm gì?
Trước khi đến thăm chị Hoàng tôi đã chuẩn bị tinh thần để chứng kiến một cảnh thương tâm. Không thương tâm làm sao được khi đôi vợ chông Hoàng, Lân đang sống hạnh phúc, bỗng chốc tan tành tất cả.
Mấy tháng nay, chùa Phật Đà vắng mặt cặp vợ chồng thuần thành dễ mến. Mỗi chủ nhật, không thấy bóng dáng người phụ trách nấu nước pha trà, cúng dường Phật sống.
Gần một năm nay, những tượng A La Hán được tôn trí phía trước Chùa Phật Đà, ai thấy cũng an tâm mát lòng. Chỉ trừ một số người khó tính, khắc khe từng chút về nghệ thuật chạm trổ điêu khắc, đã có không ít lời phê bình thẳng thắng.
Tôi thật sự thương yêu cuộc đời lắm. Sự sống trở nên linh động làm sao! Ngàn lá cứ vẫy gọi chào tôi! Gió rừng cứ mãi reo vang. Các em tôi hôm nay sao dễ thương quá độ! Mọi người sao đáng yêu đến thế! Nắng chiều sao óng ánh đến thế!
Sự vô tư đôi khi là liều thuốc nuôi dưỡng những tâm hồn thánh thiện. Ngay từ khi chào đời tôi đã không có được sự vô tư ấy. Tôi đã nhìn thấy mẹ của mình. Cái nhìn thoáng qua khi vừa chạm mặt ngưỡng cửa cuộc đời.