Vài tháng trôi qua, hình bóng con ma tóc dài kia đã phôi pha dần trong lòng nó, chắc chắn nó sẽ vượt qua và tôi chắc một điều, là nó đang rất trung thành với đầu trọc và cái áo đang mặc của nó.
Bác thợ cắt tóc và ông khách đang say sưa nói chuyện vui, bỗng bác thợ cắt tóc nhìn thấy người ăn mày đi qua, ông thở dài nói: Làm gì có Phật trên đời!
Có một lần đức Phật đi dạo ở thành La Duyệt. Trời đương độ mùa xuân, cảnh xuân tươi đẹp, thời tiết lý tưởng. Đức Phật thong thả từ thành trong đi vòng ra thành ngoài, nhìn cảnh sông nước tươi tốt, đồng cỏ mơn mởn xanh, Ngài thấy trong lòng thơ thới, an nhiên.
Một trong những quyển sách có ảnh hưởng sâu đậm trên cách nhìn của tôi về cuộc đời có lẽ là quyển Alexis Zorba (Zorba con người hoan lạc) của Nikos Kazantzakis, nhà văn hào Hy Lạp. Hồi đó tôi là sinh viên, và giống nhà trí thức vai chính trong truyện, tôi đọc đi đọc lại bài Đối thoại giữa đức Phật và gã chăn cừu.
Chớ gặp việc đau buồn mà nản chí, chớ gặp cảnh đau thương mà tự hủy hoại chính mình. Bởi mỗi việc đến với ta trong đời đều là nhân duyên, an bài tốt nhất.
Chiều lại buông. Một chiều thu se lạnh. Gió thổi mơn man mặt hồ. Gió đánh đu cho lá vàng rơi rụng. Gió thầm thì nhắc nhớ đôi bàn tay ai lần qua hàng khuy, khép hờ vạt áo…
Nắng tháng Tư dát vàng trên mái chùa nghiêng nghiêng linh diệu. Nắng thanh khiết như dáng Phật từ bi bước xuống trần gian. Đẹp vô vàn, với gót ngọc từ hòa, mang theo thông điệp tình thương về với thế gian vô vàn phiền trược.
Tôi đã có một mùa hè mang dấu ấn đặc biệt trong cuộc đời. Đó là vào năm 2009, khi tôi chuẩn bị lên lớp 11. Lần đầu tiên tôi tham gia khóa tu mùa hè 7 ngày dành cho tuổi trẻ tại chùa Phổ Minh (TP.Buôn Ma Thuột, tỉnh Đắk Lắk).
Sự vận hành, biến chuyển liên tục là bản chất của thân tâm và thế giới này. Mọi khổ đau của con người là tuy có thấy vô thường nhưng trong sâu thẳm lại mong muốn những gì mình yêu thích mãi đứng yên.
Trong cuộc sống thường ngày, chúng ta hay nhìn nhận người này tốt, người kia không tốt, người này thuận mắt, người kia không vừa ý, đó cũng là chuyện thường tình. Mà chuyện bị người khác hiểu lầm ý tốt của mình thì lại càng muôn hình muôn kiểu. Xin kể ra đây một câu chuyện kỳ ngộ của một thầy phong thủy.
Chỉ có người chín chắn trưởng thành mới có thể không ngừng bồi đắp sức mạnh trong lúc chờ đợi, mới có dũng khí và niềm tin để chờ đợi. Bạn có trí tuệ của đợi chờ không?
Ngày ấy, cứ đến mùa Phật đản nhìn quanh xóm Dốc Ma chỉ có mỗi nhà tôi treo cờ và đèn lồng. Thật là buồn vì tôi đã chọn nơi ở xa chùa, xa trường học, xóm không có người láng giềng Phật tử nào cả, lại ở bên cạnh lò mổ heo nữa mới nguy to chứ.