Hai đầu cán cân, bên tình bên nghĩa. Dẫu biết rằng bước về hướng nào đi chăng nữa thì cũng sẽ gây tổn hại cho đối phương nhưng đời là những sự lựa chọn. Bạn không thể sống giữa những mối quan hệ ngập ngừng, càng không thể sống với một tâm hồn giả tạo. Một là nắm, hai là buông. Mà nắm và buông như thế nào cho trọn vẹn nằm chính trong con tim và lí trí của bạn.
Hãy cho mình khoảng không gian riêng, cảm nhận khoảng không gian tĩnh lắng đó và thấy mọi khổ sở tự tiêu biến. Chúng vốn chỉ là thứ ảo giác, một giấc mộng không đáng phải mệt mỏi giải quyết bằng những suy nghĩ, lời nói lẫn hành động.
Ta làm và nói sai, nhưng ta lại được nhiều người khen ngợi mỗi ngày, như vậy mỗi ngày đi qua đời ta là mỗi ngày đưa đời sống của ta đi dần vào bóng đêm và từ bóng đêm này dẫn ta đi tới bóng đêm khác.
Có bạn trẻ nghĩ rằng, ở trên thế gian này chỉ có người lớn mới thường xuyên đối mặt với những nan đề của cuộc sống, còn tuổi trẻ thì sống hồn nhiên, vui tươi! Sự thật có phải vậy chăng? Cần thưa ngay rằng đây không phải là một vấn nạn mang tính tiêu cực. Khi nêu lên câu hỏi này, người viết chỉ muốn có được một khoảng không gian và thời gian để tỉnh táo nhìn rõ vấn đề hơn.
Nhân sinh tại thế, có những mối lương duyên mà một khi hai người đã gặp ngỡ thì mãi không chia lìa, trân trọng những ngày tháng bên nhau. Tuy nhiên cũng có những người khi xa nhau rồi mới thấy tiếc nuối và trân quý những ngày bên nhau, tình nồng nghĩa nặng, mới học được cách trân quý những gì mình đã có.
Việc mua tặng những cốc cà phê cho những người phía sau mình đã trở thành thói quen từ rất nhiều năm nay. Nhưng ông không thể ngờ chỉ với hành động nhỏ bé đó của mình đã thay đổi cuộc sống của một người mãi mãi.
Trước khi quy y cửa Phật để khám chữa miễn phí cho người nghèo, sư bác Thích Nữ Diệu Nhân từng làm việc ở một bệnh viện lớn. Cơ duyên đến với Phật pháp của nữ bác sỹ chợt đến trong một lần đến thăm ngôi chùa.
Đa số người trí thức gần đây chịu khó nghiên cứu Phật giáo, tìm thấy những triết lý cao siêu trong Tam Tạng giáo điển, họ tỏ vẻ thích thú; nhưng nhìn lại hình thức cúng kính, nghi lễ trong chùa chiền, họ cực lực phản đối, cho đó là sự sai lạc lớn lao đáng trách.
Con người tựa như một mầm cây, cây nảy mầm sinh rễ từ hạt rồi dần dần phát triển tới lúc trưởng thành đơm hoa kết trái. Người bước vào tuổi trung niên cũng giống như cây bước vào độ hoa tàn trái kết, đến mùa thu hoạch quả chín trên cây, đó cũng là lúc hưởng thụ thành quả của đời người.
Chúng ta đừng cố gắng đốt cháy mọi giai đoạn cuộc đời mình. Tại vì sao? Tại vì đáng lẽ trong mỗi giai đoạn đó, chúng ta có thể cảm nhận hạnh phúc, niềm vui, nhưng chúng ta dường như đã bỏ đi một nửa niềm vui của mình, và chạy theo những thứ ảo ảnh.
Một cậu sinh viên sinh năm 1998, còn chưa trải qua cảm giác làm cha, lại có một tâm nguyện không dễ lý giải đối với nhiều người. Hàng ngày, cậu miệt mài tới các phòng khám và bệnh viện phụ sản để nhặt xác thai nhi đem về chôn cất.
Trao gửi hoa hồng, bàn tay còn lưu lại hương thơm. Cho đi không phải để nhận lại, mà là để biết rằng cuộc đời này còn một điều quý giá hơn mọi vật chất, bạc tiền: Sự sẻ chia.