“...Có thể thấy một bài học sâu sắc đó chính là để đánh giá đúng một sự việc nào đó, chúng ta cần quan sát một cách toàn diện, không nên chỉ dựa vào một yếu tố mà vội kết luận.”
1. Lòng tin là thứ mà một khi ta đã mất thì khó có thể trở lại như ban đầu. Vì vậy, hãy sống đúng ngay từ đầu bởi trường học có bút xóa nhưng trường đời thì không.
- Ðừng nên thờ ơ với những gì đã quá quen thuộc với bạn. Hãy giữ chắc lấy chúng như những gì quan trọng nhất, vì sẽ có lúc bạn cảm thấy tiếc nuối khi những điều thân thuộc ấy mất đi.
Hôm nay là ngày mẹ kể cho bố nghe về con. Con nhận ra sự hồ hởi trong giọng nói của mẹ. Nhưng bố thì không. Bố giận lắm. Có thể mẹ không nhận ra nhưng gương mặt bố trở nên căng thẳng và khó chịu. Bố nhắc đi nhắc lại những thứ như trách nhiệm, tiền bạc, những hóa đơn… những thứ mà con cũng không biết đó là gì.
Hà Tĩnh ngày đầu Đông!
Những ánh nắng chói chang mùa hè, những làn gió mát mùa thu nhường chỗ cho sự buốt giá len lỏi vào tận da thịt, vào tận sâu trong tâm hồn mỗi người.
Suốt thời thơ ấu, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi...vì bà chỉ có một mắt. Đó là lý do bạn bè trong lớp luôn chế giễu tôi- đứa con có một người mẹ tật nguyền, không toàn vẹn.
Chấp vào ý tưởng rằng người ta sẽ chết hoặc bị thảm họa trong năm 2012 có thể dẫn đến sự tự mãn tinh thần rất nguy hiểm... Chúng ta nên sống trọn vẹn trong từng phút giây, càng thực hành lòng từ bi và trí tuệ càng nhiều càng tốt.
Tin chính trong ta có Phật. Nếu ta chưa tin trong ta có Phật mà hướng lên cao lạy lục xin xỏ thì ấy là hướng ngoại tìm cầu. Đạo Phật mang ý nghĩa của một tôn giáo cũng chính bởi những người như vậy. Cần phải phá bức tường kiếp trước kiếp sau. Nếu khư khư giữ mỗi kiếp này thì chúng ta nhìn đời dường như bất công.
Ôm những thong dong chạy dài những bước mệt nhoài, ôm những bề bộn rong ruổi những tháng năm xanh, ôm nỗi cuồng si bất tận ngủ dưới vòm cây ngậm ngùi để rồi một hôm nào đó mây bay lên, đất trời như đổi khác sau khi "tắm gội" , ta mới "chợt giật mình ôi chiếc lá thu phai".
Mỗi chúng ta ai cũng thích được nhận một nụ cười trong bất kì hoàn cảnh nào. Đó là một biểu hiện của sự tin tưởng, đồng tình, quý mến, và còn nói lên nhiều điều khác nữa.
Lại một ngày nữa vùi mình trong bốn bức tường lạnh suy nghĩ về những điều đã qua, ta chợt nhận ra bản thân đã sai quá nhiều. Con đường ta chọn không bằng phẳng như ta đã nghĩ. Nó gồ ghề và nhiều ổ gà quá! Nó làm ta thấy đau hơn mỗi lần vấp ngã và khó khăn để lại đứng dậy và bước tiếp.
Ôi! Cả cuộc đời dù nhà cao cửa rộng, con cháu đông đúc, địa vị cao tột, vàng bạc đầy kho,... đến lúc ra đi cũng chẳng mang được gì, chỉ với hai bàn tay trắng; hoặc có khi đem theo hai bàn tay đen (lúc sống làm quá nhiều tội ác). Nhà Phật gọi tổng hợp là “nghiệp”, chỉ đem theo nghiệp mà thôi!