và tìm được 6 bài viết có từ khóa " the la du roi "
  • Nếu có con gái, tôi sẽ không bao giờ dạy con ba chữ phải hy sinh

    Người phụ nữ được sinh ra, có được thân thể, có được tâm hồn, chính là phước phần mà cha mẹ ban tặng, và đó cũng chính là thứ cần phải được quý trọng, nâng niu và nuôi dưỡng, hà cớ gì cứ chấp nhận thả trôi vô định cho đến lúc tàn phai.
  • Triết lý vô thường gói gọn trong cánh hoa anh đào

    Trong thế gian này chẳng có gì là mãi mãi. Thanh xuân, cuộc đời cũng như cánh hoa anh đào lìa cành trong độ rực rỡ nhất, để lại bao nuối tiếc khôn nguôi. Tất cả vốn đều vô thường và phù du, ngắn ngủi. Người Nhật yêu hoa anh đào vì sự rụng rơi đúng lúc đẹp nhất của hoa như một biểu tượng mỹ học về cái chết là vì vậy: Sống và chết chỉ là hai mặt của một vấn đề, như hai mặt của một tờ giấy hay hai mặt của đồng xu không hề tách biệt.
  • Thế nào là làm từ thiện đúng nghĩa với tâm vô trụ?

    Ngày nay, thế giới tràn đầy niềm đau và nỗi khổ do sân giận, hơn thua, tham lam, đố kỵ, vô minh mà ra. Vậy những người con Phật, phát tâm bồ đề dũng mãnh, hành bồ tát đạo ở chốn Ta bà rối ren, đáng sợ như thế phải trụ tâm gì mới có thể tự tại, không bị chao đảo, lung lây đạo tâm? Theo tuệ giác của Thế Tôn, Bồ tát ở trong sinh tử đáng sợ nên để tâm vô trụ khi làm phật sự, tức là không đính mắc một pháp nào, chấp ngã, chấp pháp bởi lẽ tất cả các pháp đều như huyễn, không thật có.
  • Linh hồn có thật tồn tại vĩnh viễn?

    Vậy làm sao có thể cho là có linh hồn bất biến, linh hồn vĩnh hằng? Dường như là không thể có được, không những người chết rồi, không có linh hồn cố định, mà ngay khi còn sống, thân tâm chúng ta đều biến đổi không ngừng trong từng phút giây một.
  • Gia đình này: Có con, có mẹ - thế là đủ rồi...

    Kể từ ngày nó biết được sự thật, thì tiếng ba dường như mất hẳn, nó đã bị chôn vùi trong kí ức và nó muốn xóa để không bao giờ phải nhớ, nó giữ kín sự thật này không để mẹ nó biết. Và nó biết yêu thương mẹ nó hơn, nó biết cầm cây chổi quét nhà, dù không được sạch, nó biết rửa chén dù đôi lần bị vỡ tan tành nhưng nó cảm thấy vui vì nó là người con và cũng là người cho mẹ nó một chỗ dựa. Nó đã trưởng thành nhiều...
  • Sự tĩnh tâm

    Mỗi lần vào chùa Đồng, tôi cảm nhận trong tôi một sự tĩnh tâm tràn ngập. Một sự tĩnh tâm tôi không thể nào có được nếu không vào đây. Không gian ở đây cực kỳ yên lặng. Thời gian ở đây dường như cũng khoan thai trôi chảy.