Hai đầu cán cân, bên tình bên nghĩa. Dẫu biết rằng bước về hướng nào đi chăng nữa thì cũng sẽ gây tổn hại cho đối phương nhưng đời là những sự lựa chọn. Bạn không thể sống giữa những mối quan hệ ngập ngừng, càng không thể sống với một tâm hồn giả tạo. Một là nắm, hai là buông. Mà nắm và buông như thế nào cho trọn vẹn nằm chính trong con tim và lí trí của bạn.
Hãy cho mình khoảng không gian riêng, cảm nhận khoảng không gian tĩnh lắng đó và thấy mọi khổ sở tự tiêu biến. Chúng vốn chỉ là thứ ảo giác, một giấc mộng không đáng phải mệt mỏi giải quyết bằng những suy nghĩ, lời nói lẫn hành động.
Ta làm và nói sai, nhưng ta lại được nhiều người khen ngợi mỗi ngày, như vậy mỗi ngày đi qua đời ta là mỗi ngày đưa đời sống của ta đi dần vào bóng đêm và từ bóng đêm này dẫn ta đi tới bóng đêm khác.
Có bạn trẻ nghĩ rằng, ở trên thế gian này chỉ có người lớn mới thường xuyên đối mặt với những nan đề của cuộc sống, còn tuổi trẻ thì sống hồn nhiên, vui tươi! Sự thật có phải vậy chăng? Cần thưa ngay rằng đây không phải là một vấn nạn mang tính tiêu cực. Khi nêu lên câu hỏi này, người viết chỉ muốn có được một khoảng không gian và thời gian để tỉnh táo nhìn rõ vấn đề hơn.
Dù bạn có là ai trong cuộc đời này, một khi đã khoác lên mình chiếc áo màu lam, cùng quy kính dưới ngôi Tam Bảo thì không còn sự phân biệt giàu nghèo, sang hèn, phẩm bậc, chức quyền, trình độ, nghề nghiệp nữa. Lúc đó mọi người cùng có một gia thế như nhau, một tầng lớp như nhau, cùng là những người con thương yêu của đấng Thế Tôn.
Tối ngày 10/8/2013 (Nhằm ngày 4/7/Quý tỵ) Tại chùa Trúc Lâm Thanh Lương, xã Phù Lưu, huyện Lộc Hà, tỉnh Hà Tĩnh, hàng trăm em tu sinh đã dâng lên Cha Mẹ những ngọn nến lung linh huyền diệu nhân khóa tu "Hiếu Hạnh" năm nay. Nhằm tỏ lòng tri ân và báo ân lên hai đấng sanh thành dưỡng dục
Tôi tin rằng bằng tình yêu và lòng nhiệt huyết của mình, anh sẽ tu tập, hoàn thành sứ mệnh của người con Phật, chèo lái con thuyền đưa khách qua sông mê, trở về bờ giác ngộ, thoát luân hồi bể khổ, lánh xa nghiệp chướng lắm ưu phiền trong cuộc đời.
Hành trình đến thành công là con đường dốc gập ghềnh mà đỉnh vinh quang chỉ xuất hiện khi ta đủ ý chí để vượt qua và chấp nhận trả giá. Không ai tránh khỏi một số thất bại, thay vì chán nản, buông xuôi, cần nghĩ xem làm thế nào để vượt qua.
Gia đình là đơn vị căn bản nhất của xã hội. Nếu nguồn an vui tràn ngập trong gia đình, và các giá trị nhân bản được tôn trọng, thì chẳng riêng gì cha mẹ mà cả con cháu đều được sống trong bầu không khí hạnh phúc và thư giãn, và cũng biết đâu cái không khí đó sẽ còn tiếp tục tồn tại cho đến những thế hệ về sau.
Người ta bảo mùa thu là mùa thăng hoa của tình yêu đôi lứa, mùa của những tổ ấm được sinh ra. Và cứ mỗi độ thu về, những đôi bạn trẻ lại bận bịu chuẩn bị cho cuộc sống tương lai, cho mái ấm nhỏ của mình.
Chị thầm cảm ơn Đức Phật đã cho chị biết tin vào chính bản thân mình, Người đã dạy chị biết mở rộng trái tim để yêu thương, dạy chị biết kiên cường và vững bước trên đôi chân của mình.
Tôi luôn mong gia đình quyến thuộc, bạn bè tôi sẽ biết tới Phật pháp dù là những điều căn bản nhất để mọi người sẽ bớt phiền muộn trong cuộc sống thường ngày.
Dù muốn hay không, người ta cũng không thể quyết định mình được sinh ra như thế nào. Nhưng người ta có thể lựa chọn mình lớn lên và chết đi như thế nào. Mỗi người là chủ nhân của chính hiện tại và tương lai của mình, một cách tương đối và khả dĩ.
Hạnh phúc hay không là do duyên. Đơn giản là vậy. Duyên đó nằm trong tay của mỗi người. Để có được một mối quan hệ hôn nhân hạnh phúc và bền vững, đòi hỏi phải có sự nỗ lực của hai cá nhân trong việc thực hiện trọn vẹn vai trò và bổn phận của mình vừa được phân tích ở trên.