Người viết bài may mắn có một tập bản thảo thơ nhan đề Ngọa Bệnh Ca do Trí Hải sáng tác các tháng đầu năm 2003, khoảng 9 tháng trước khi xả thân trong một tai nạn lưu thông trên đường tự nguyện đi cứu tế xã hội, lúc từ Phan Thiết về Sài Gòn, ở thế 65 năm. Tập thơ bản thảo do ni sư Tuệ Dung dàn trang và in ra bằng máy vi tính, dày 250 trang, với non 200 bài thơ ngắn dài.
Nhân ngày lễ Vu Lan hãy về cùng ba mẹ ăn bữa cơm nhé và đơn giản thôi hãy chụp cùng ba mẹ tấm hình. Hãy cho đấng sinh thành thấy bạn đã trưởng thành và có thể yên tâm về bạn sau bao năm phải lo âu muộn phiền.
Khi một nước tấn công một nước khác, điều này có nghĩa là nỗi sợ hãi đã vượt quá giới hạn và cũng là vô minh của tập thể. Khi nhìn sâu, ta biết rằng hạnh phúc không đến từ việc sở hữu một ai đó hay bất cứ thứ gì, mà hạnh phúc đến từ sự tử tế, giúp người bớt khổ.
Áo trắng ngày xưa theo tháng năm đã chuyển mình đến với màu áo lam của cửa Phật. Mình cũng đã lớn, đã trưởng thành với bao vết bụi thời gian phong sương toan tính nên cũng không thể nào vẫn cứ như tuổi trẻ ngày xưa.
Khuya hôm qua, trong cơn mơ thấy ác mông nên em giật mình tỉnh giấc. Vừa nằm niệm Phật để tỉnh tâm nhưng người vô cùng bồn chồn, khó chịu. Cầm chiếc điện thoại xem mấy giờ và cũng để kiểm tra email thì bất ngờ nhận được tin từ anh.
Kim Huê ngày xưa đượm chút rong rêu, nữa tân nữa cổ. Có khu tháp lâu đời làm điểm tựa. Mỗi hòn gạch đỏ, mỗi cục đá xanh, mỗi gốc cổ thụ, mỗi viên sỏi, hay hoa lá xanh tươi, đều là công sức của biết bao thế hệ.
Âm thầm! có một bàn chân bước giữa cái nắng trưa đầy nóng cháy, khô ráp lẫn trai sạn, đang tiến về phía trước với biết bao ánh mắt ngấm nhìn của mọi người chung quanh.
Bạn ơi…!
Ai lại viết một bức thư tay thời @ này nhỉ? Bạn lật xem tên ai ở trang cuối. Không có đâu. Mình đã là một người vô danh. Hãy bình tâm ngồi xuống gác công việc qua một bên, hoặc hãy vùi bức thư này lại cho đến lúc bạn thảnh thơi, hẵng đọc.
Mẹ ơi! Tết năm nay con lại thêm một tuổi, vững chãi và khôn lớn hơn năm trước, cánh cửa tương lai đầy ước vọng phía trước nhưng con lại buồn mỗi một mùa xuân đi qua mẹ lại già hơn, mái tóc mẹ điểm màu sương trắng, làn da nhăn, đôi má gầy gò...
Người thường ai chẳng đi đến cái chết. Biết nhận thức là biết mình sẽ chết, tại sao không ai chuẩn bị? Đời người, phần lớn có mấy chục năm để chuẩn bị, nhưng người ta lại dùng lượng thời gian đó sống vì bản ngã nên ngược chiều với Đạo.
Mọi giấc mơ đều là hệ quả của những những sự phóng điện ngẫu nhiên trong não bộ . Ban ngày, não bộ lưu giữ ký ức bằng những chuỗi poly-protein mà chất xúc tác và hoạt hoá là 2 loại điện hoá thần kinh serotonine và norepinephrine do các neurone tiết ra để hoà điệu vào sự sống.
“Mi” xem Linh sơn là kiệt tác của kiệt tác. Giả như có một đại hội Nobel Văn chương, thì tác phẩm này vẫn đầy đủ tư cách ngồi riêng một chiếu. Tâm niệm vậy nên mi bị nó ám ảnh, phóng tâm khắp địa cầu rốt cuộc vẫn chỉ là kẻ cư lưu trong nỗi mơ hồ bất tận về kiếp người.