Người viết bài may mắn có một tập bản thảo thơ nhan đề Ngọa Bệnh Ca do Trí Hải sáng tác các tháng đầu năm 2003, khoảng 9 tháng trước khi xả thân trong một tai nạn lưu thông trên đường tự nguyện đi cứu tế xã hội, lúc từ Phan Thiết về Sài Gòn, ở thế 65 năm. Tập thơ bản thảo do ni sư Tuệ Dung dàn trang và in ra bằng máy vi tính, dày 250 trang, với non 200 bài thơ ngắn dài.
Nhân ngày lễ Vu Lan hãy về cùng ba mẹ ăn bữa cơm nhé và đơn giản thôi hãy chụp cùng ba mẹ tấm hình. Hãy cho đấng sinh thành thấy bạn đã trưởng thành và có thể yên tâm về bạn sau bao năm phải lo âu muộn phiền.
Khi một nước tấn công một nước khác, điều này có nghĩa là nỗi sợ hãi đã vượt quá giới hạn và cũng là vô minh của tập thể. Khi nhìn sâu, ta biết rằng hạnh phúc không đến từ việc sở hữu một ai đó hay bất cứ thứ gì, mà hạnh phúc đến từ sự tử tế, giúp người bớt khổ.
Tôi đã hình dung ra những vị Bồ tát bằng xương bằng thịt, có mặt khắp mọi nơi để đem đến niềm tin cho cuộc đời, để sách tấn mọi người tiến bước trên đường tu học.
Tiếng chuông làm thức tỉnh bao người còn mãi đắm chìm trong giấc mộng. Khách tang hải tuy sống trong cõi vô thường mà không hay biết về vô thường, không ý thức về sự thật vô thường của vạn thể, nên đang sống đấy mà như mộng.
Đạo Phật đơn giản mà rắc rối như một dòng sông. Trăm nguồn trộn chung về một nhánh; trăm nhánh trộn chung về một dòng; và trăm dòng rồi cuối cùng cũng trôi ra biển cả.
Mọi người, cho dù có tín ngưỡng hay không, có thể thấu hiểu từ kinh nghiệm tự nhiên và ý nghĩa thông thường rằng tình cảm quan trọng một cách thật sự từ ngày được sinh ra; đấy là căn bản của đời sống.
Một đoạn đường dài phía trước đang chờ tôi, dù có đi đâu tôi vẫn nhớ lời Ngài dạy: Phải biết mình là ai, cố giắng giữ tâm ý. Hãy nhớ đi tu là vay nợ để tu đó con, tu không xong thì kiếp sau trả nợ xứng đáng.
Đại Trí Độ nói là, thực tại, dù cho nó có mang tên gì đi nữa, dù cho nó có thêm lời bằng tiếng Tàu, Tây, Nhật, Hàn, Anh, Pháp, Đức , Ý, Ba Tư, Ấn độ, Thái Lan, Lào, Campuchia, Nepal, Tây tạng.... đi nữa, thực tại ấy vẫn là thực tại đơn thuần mà !
Nguyên nhân chủ quan và chính yếu, chính là sự làm chủ dòng cảm xúc của con người . Một căn nhà, ở được hay không ở được, do sự làm chủ được những dòng cảm xúc tiêu cực, và phát huy những dòng cảm xúc tích cực của mọi thành viên trong nhà : "Đức trọng, quỉ thần kinh" !
Đoạn - thường là không hai cũng chẳng một ; trong đoạn có thường và trong thường có đoạn . Vì thế, tôi cho rằng, chuyện này là do nhân duyên giả hợp, bởi vì có khi những tiếng động của dao kéo trong phòng phẫu thuật, biết đâu lại làm xúc tác cho một hiện tượng tương tự ?