Người viết bài may mắn có một tập bản thảo thơ nhan đề Ngọa Bệnh Ca do Trí Hải sáng tác các tháng đầu năm 2003, khoảng 9 tháng trước khi xả thân trong một tai nạn lưu thông trên đường tự nguyện đi cứu tế xã hội, lúc từ Phan Thiết về Sài Gòn, ở thế 65 năm. Tập thơ bản thảo do ni sư Tuệ Dung dàn trang và in ra bằng máy vi tính, dày 250 trang, với non 200 bài thơ ngắn dài.
Nhân ngày lễ Vu Lan hãy về cùng ba mẹ ăn bữa cơm nhé và đơn giản thôi hãy chụp cùng ba mẹ tấm hình. Hãy cho đấng sinh thành thấy bạn đã trưởng thành và có thể yên tâm về bạn sau bao năm phải lo âu muộn phiền.
Khi một nước tấn công một nước khác, điều này có nghĩa là nỗi sợ hãi đã vượt quá giới hạn và cũng là vô minh của tập thể. Khi nhìn sâu, ta biết rằng hạnh phúc không đến từ việc sở hữu một ai đó hay bất cứ thứ gì, mà hạnh phúc đến từ sự tử tế, giúp người bớt khổ.
Nếu bạn được nói câu cuối cùng với người thân của bạn như mẹ chẳng hạn bạn sẽ nói gì? Chỉ một câu thôi rồi không bao giờ bạn được nói và mẹ bạn không bao giờ nói thêm một câu nào nữa, một tiếng nào nữa.
"Trong đạo lý giải thoát, không có sự phân biệt giai cấp và chủng tính. Trước con mắt người giác ngộ, tất cả mọi chúng sinh đều bình đẳng. Máu ai cũng đỏ, Pước mắt ai cũng mặn, tất cả chúng ta đều là con người.
Suốt quá trình học đạo, khi ở chùa này, lúc ở chùa kia, nhưng ít thấy người nhỏ tuổi nào, nhiệt tâm nhiệt tình như thầy. Giao thiệp bạn bè hết lòng, hết dạ, có chuyện cần góp ý, thẳng thắng chẳng sợ ai. Mấy mươi năm nhìn lại, trên những đoạn đường đi, công đức đóng góp của pháp hữu Nhật Từ với tôi chẳng nhỏ!!!
Khó khăn đạm bạc, có thể dẫn đường cho an lạc hạnh phúc. Thôn quê hẻo lánh, là nhân lành cho yên ả thanh bình. Phải chăng, chất vị cuộc sống là những gì đơn sơ nhứt???
Thực tại nhiệm mầu trong từng hạt nước, trong từng áng mây bàng bạc thong dong. Thế mà ngày xưa, có người dùng ngôn ngữ để diễn tả thực tại. Thật viễn vông và rỗng tuếch. Tri thức ơi, ngắn ngủn quá. Mây trôi, nắng giọt bắt dừng chăng?