Phiền não của chúng sanh thì vô lượng vô biên nhưng tham sân si là căn bản. Tham sân si còn được gọi là ba độc, giết chết an lạc và hạnh phúc của con người. Tu tập là từng bước nhận diện và chuyển hóa hết thảy tham sân si của tự thân.
Sau khi thắp nén nhang trên bàn thờ cửu huyền cho má xong, tôi bước tới gần ba và nói: Con đi nhé! Ba giữ gìn sức khỏe và đừng buồn nghen ba. Ba đã lặng đi và nói: Ừ, coi có quên đồ không?…
Quán niệm vô thường là một trong những nội dung tu tập căn bản của người Phật tử. Mọi sự mọi vật quanh ta luôn vận động, biến đổi từng phút, từng giây. Thấy rõ như vậy để biết rằng những gì mà mình hay nhận lầm là ta và của ta, là vĩnh hằng bất biến, thực ra không có gì bền chắc cả.
Vài tháng trôi qua, hình bóng con ma tóc dài kia đã phôi pha dần trong lòng nó, chắc chắn nó sẽ vượt qua và tôi chắc một điều, là nó đang rất trung thành với đầu trọc và cái áo đang mặc của nó.
Trong cuộc sống thường ngày, chúng ta hay nhìn nhận người này tốt, người kia không tốt, người này thuận mắt, người kia không vừa ý, đó cũng là chuyện thường tình. Mà chuyện bị người khác hiểu lầm ý tốt của mình thì lại càng muôn hình muôn kiểu. Xin kể ra đây một câu chuyện kỳ ngộ của một thầy phong thủy.
Chỉ có người chín chắn trưởng thành mới có thể không ngừng bồi đắp sức mạnh trong lúc chờ đợi, mới có dũng khí và niềm tin để chờ đợi. Bạn có trí tuệ của đợi chờ không?
Ngày ấy, cứ đến mùa Phật đản nhìn quanh xóm Dốc Ma chỉ có mỗi nhà tôi treo cờ và đèn lồng. Thật là buồn vì tôi đã chọn nơi ở xa chùa, xa trường học, xóm không có người láng giềng Phật tử nào cả, lại ở bên cạnh lò mổ heo nữa mới nguy to chứ.
Con người sống và làm việc để mưu cầu cho bản thân cùng gia đình được an vui, hạnh phúc. Hạnh phúc bình thường đó là có được tiền tài, sắc đẹp, danh tiếng, ăn uống và ngủ nghỉ (ngũ dục) hay sống với cảnh đẹp, tiếng hay, hương thơm, vị ngon, xúc chạm êm ái (ngũ trần).
Sở dĩ người nông dân sống hạnh phúc là vì anh ta hài lòng với cuộc sống đơn giản bên thửa ruộng của mình. Nhưng khi có tiền vàng thì lòng tham nổi lên, từ đó cuộc sống anh ta trở thành bất hạnh.
Nước mắt của mình tự mình lau, đau khổ của mình tự mình biết. Thay vì oán trời trách người, thì chỉ có mạnh mẽ vượt lên chính mình mới là thực tại, chỉ có tự mình đi trên con đường của chính mình mới là minh trí.
Theo tuệ giác Thế Tôn thì quý giá nhất ở đời không phải là vàng bạc, châu báu… mà chính là người giác ngộ, người hướng dẫn và thực tập để thành tựu sự giác ngộ, người biết ơn và nhớ ơn...
Bên trong mỗi con người, ai cũng có một kho báu nhưng không phải người nào cũng nhận ra, đó là khả năng tự chữa lành. Chính khoảnh khắc nhận ra đó, ta tự cởi cho mình tất cả gánh nặng trên vai.
Thấy rõ, giới là nền tảng nên vun bồi gốc giới. Biết ngã mạn cao ngút trời nên giảm bớt tự mãn cống cao. Hiểu những hoài niệm vụt đến nhanh hơn gió cuốn nên giữ tâm chánh niệm. Nhận ra tâm vọng dấy khởi dày như cỏ dại nên lắng đọng và tịnh trừ.