Ai Ơi! Nghĩ Lại Mà Tu

Ai Ơi! Nghĩ Lại Mà Tu


 Ai ơi....!

Sống đời mạt kiếp
 
Muốn bớt duyên nghiệp 
 
Thì hãy lo tu! 
 
Dù có đui mù 
 
Cũng lo tâm niệm 
 
Thức tỉnh mà nghiệm 
 
Những việc xưa nay 
 
Chẳng phải đùa hay 
 
Mà bày ra đấy.
 
Kẻ trí mới thấy 
 
Từ bấy tới giờ 
 
Có ai nào ngờ 
 
Vận đời mạt kiếp 
 
Than câu duyên nghiệp 
 
Đeo đẳng hồi lâu 
 
Thân tâm ấu sầu 
 
Lầu vàng gác ngọc 
 
Càng dễ đọa sa 
 
NIệm Phật Di Đà 
 
Mà ra bể khổ
 
Mà độ chúng sanh 
 
Chăm lo học hành 
 
Chánh Pháp Như Lai 
 
Gắng sức dùi mài 
 
Đức tài trí tuệ.
 
Vượt bể cứu người 
 
Điểm mười Phật chấm 
 
Căn lành trồng thấm
 
Mà ngấm lý kinh 
 
Đừng có chê khinh 
 
Thân mình sa đọa 
 
Phật trời đâu dọa 
 
Họa tại chính mình
 
Đó lý thường hằng 
 
Nhân quả công bằng 
 
Không đâu xằng bậy 
 
Những nghiệp lau sậy 
 
Nhổ bậy cho đi 
 
Không thì hối hận 
 
Một ngày hai bận
 
Trấn thủ công phu
 
Kể cả đui mù
 
Lo mà niệm Phật
 
Nam mô-Mô Phật!
 
Phật Đạo từ bi!
 
 
Niệm Phật rành thì
 
Một khi thấy Phật
 
Niệm Phật ! Phật dẫn
 
Ẩn hiện đài sen
 
Dù kẻ yếu hèn
 
Cũng về cực lạc
 
Phật trời đâu bạc
 
Với kẻ tu tâm
 
Hành đạo cao thâm
 
Âm thầm giải thoát
 
Ba Y một Bát
 
Chốc lát vân du
 
Độ kẻ đui mù
 
Mà nên thù thắng
 
Để tâm vắng lặng
 
Đâu khác nguyệt rằm
 
Đi đứng ngồi nằm
 
Nhất tâm niệm Phật 
 
Làm kẻ hành khất
 
Ẩn dật tiêu dao
 
Xót giọt máu đào
 
Mà trào tuôn lệ
 
Chao ôi nhân thế 
 
Sao vẫn ngủ mê
 
Chằng hề thức tỉnh
 
Dĩnh ngộ một khi
 
Tức thì thoát khổ
 
Thoát rồi tự độ
 
Độ thoát khổ đau
 
Trau dồi tánh giác
 
Chớ làm việc ác
 
Hỡi các phàm nhân
 
Gắng mà tu thân
 
Cho sầu thoát vận.

Trúc Lâm Sen.