Chú chim se sẻ non

Những cơn mưa ngắn, dài rưới xuống phần đất nóng ran người ta cảm giác mùa hè về và trí nhớ con người lại quay về thời thơ dại. Ai cũng có một thời tóc dài chưa chấm vai và đôi chân thoăn thoắt rong chơi khắp nơi, khắp chốn dù trời nắng hay trời mưa. Cũng trèo cây hái trái, cũng thả diều vui biết chừng nào.


Ngày ấy, chị em tôi ở tỉnh lẻ cũng vui chơi, chạy nhảy không kém bất cứ ai. Nhưng khi ba tôi quyết định dưa con về Sàigòn để chúng học hành tốt hơn. Vâng, chúng tôi hớn hở khoe với bạn bè rằng tôi sắp về Sàigòn như thể chúng tôi đang lên đời.

Bạn bè nhìn chị em tôi thán phục. Nhưng khi vào nhà ở Sàigòn chúng tôi mới biết là thiên đường vui chơi của chúng tôi đã mất. Ngôi nhà mới ba mẹ tôi đến ở trong khu lao động. Đó là ngôi nhà bằng gỗ cũ kỹ trên có gác và chung quanh không có vườn.

Sẽ không có sân để nhày cò cò, chơi u quạ, không có chỗ chơi chỏng...thế là hết. Ba chị em trong ngôi nhà bé và không đuợc lên xuống gác. Mỗi tối ba dẫn lên gác ngủ mới được lên. Hai chị em buồn vì em út chưa biết đi nên em không buồn.

Một buổi sáng chúng tôi dậy muộn và nghe tiếng chim kêu dâu đấy lạ lắm nhưng cứ ngủ mơ màng mà mọi người hay gọi là ngủ nướng. Mãi sau chúng tôi mới định ra đấy là tiếng chim non kêu và có cái gì nhảy trên nóc mùng.

Tôi và em hai đứa cùng choàng dậy và thấy con chim se sẻ non đang vùng vẫy bay nhưng đôi cánh nhỏ không thể bay được. Chú rơi từ tổ chim trên trần nhà. Cứ bay lên rồi lại ngã xuống. Tôi và em là hai đứa lớn nhưng cũng còn học tiểu học quyết định bắt và nuôi cho nó lớn.

 

Nhìn chim quẫy trong tay mà hai bên mép còn hai chỉ vàng thấy thương quá. Hai đứa thì thầm lấy cái hộp đẹp nhất lấy vải làm ổ cho chim sống. Hằng ngày hai đứa sẽ lén mẹ lên gác đem gạo và nước cho nó ăn uống. Khi nào có lớn nó sẽ đẻ chim trứng và dần chị em có đàn chim. Chị em thì thầm, thị thụt lên xuống gác nuôi con chim.

Nhưng không dễ như chúng tôi tuởng. Chim kêu. Chim nhảy ra khỏi hộp. Chúng tôi phải chộp lại và chim đau kêu đau đớn. Chị em tôi nhìn chim mà không biết phải làm sao. Chim nhỏ mà chúng tôi cũng nhỏ. Chúng tôi sợ chim chết. Hai chị em ngồi dựa sát vào nhau rồi mắt rưng rưng nước mắt. Trẻ con như thế đấy. Chỉ một buổi mẹ tôi biết chúng tôi có điều bí mật. Rồi mẹ tôi và hướng dẫn chúng tôi nuôi vì bây giờ thả chim cũng không bay đi được.
 

 

Mẹ buộc chân chim bằng sợi chỉ vào cái rổ và kênh một cạnh đủ chim mẹ đến nuôi cũng không để mèo bắt chim. Chúng tôi rình thấy chim mẹ bay về tha mồi cho chim con ăn. Đêm chúng tôi cho chim ngủ trong hộp vải và cất vào trong gác.

Sáng đem chim ra ban công úp rổ và trên có cục đá chận không cho mèo lật rổ bắt chim. Chị em tranh nhau đem nước cho chim uống sau khi chim mẹ cho chim con ăn. Từ ngày nuôi con chim bé xíu chị em chúng tôi bận rộn vui hẳn lên.

 

Hai chị em đang làm phận sự cao cả và quan trọng. Ngoài vịệc trông em bé chị em chúng tôi lúc nào cũng nói chuyện về con chim non. Mẹ khuyên đừng nhìn chim con nhiều vì mẹ nó sợ không dám về cho con ăn. Thế chim con sẽ chết.


Nói chim chết là chị em tôi tiếc và không dám rình chim mẹ nữa. Buổi tối mẹ tôi thắp nhang bàn thờ Phật và ông bà chúng tôi cũng đứng bên xin cho chú chim được sống. Chúng tôi tin và không muốn chim chết.

Dần chú chim non quen chị em tôi. Tôi chìa ngón tay vào khe rổ chim khẽ mổ. Chim bình an nhìn lũ trẻ con tuy to nhưng không đáng sợ. Có ngày chú đứng trên tay chúng tôi. Cái mắt đen lung liếng thấy mà thương. Khi chúng tôi đi chơi về là lúc lén mẹ leo lên gác thăm chú.

Mở chiếc rổ nhìn chú với đôi mắt chớp chúng tôi đổ cho chú chút cám, chút nuớc chỉ một chút thôi. Lông màu nâu dần phủ hết thân mình bé nhỏ. Cái mép vàng ngày nào giờ đã mất. Khi bỏ rổ ra chú tập bay nhưng sợi chỉ ngắn đâu đủ chú bay.

Khoảng hơn nửa tháng chim cứng cáp và tập bay trong cái rổ thấy mà yêu quá đi thôi. Mẹ tôi thay cho chú cái rổ lớn nhưng không sao đủ cho chú. Mẹ bảo chắc phải thả chú ấy đi thôi. Cho chú ấy về với mẹ. Chú cũng có cha mẹ như chúng con có ba mẹ.

Chúng tôi buồn biết bao nhiêu. Em tôi ôm mẹ khóc xin mẹ nuôi chim ấy. Mẹ tôi nói: "Thôi con à cho chim về với mẹ chú đi. Con phải thấy ngày nào chim mẹ cũng đem mồi cho con và đứng ở cành cây chờ con à. Thôi trả chúng về gia đình chúng cho chúng vui."

Một buổi sáng mẹ cắt chỉ chân chú chim. Chúng tôi ngồi chung quanh vuốt đầu chim một cái để tạm biệt. Mở cái rổ chim bay cao. Nhưng không. Chim ngã. Chúng tôi bắt chú lại và đặt chú lên cây vú sữa trước cửa. Mẹ chú đến đón nhưng chú không bay theo mẹ được.

Một ngày hai mẹ con cứ ríu rít bên tàn cây. Một ngày như chào chúng tôi lũ trẻ hay nghịch nhưng yêu mọi thứ xung quanh mình. Đến chiều tối chim con bay tạm được và sáng hôm sau không thấy mẹ con chú chim. Nhưng vài ngày sau chú lại về, rồi chú lại đi. Chúng tôi để chút gạo và nước trên ban công dành cho mẹ con chú. Dần quen chúng tôi vẫn để gạo, nước và có lẽ họ hàng nhà chim cứ ăn, cứ uống...

Chúng tôi bắt đầu yêu ngôi nhà nhỏ mới này. Tuy không rông nhưng cũng đủ che mưa nắng, đủ để đan kết những kỷ niệm của tuổi thơ ...