Người viết bài may mắn có một tập bản thảo thơ nhan đề Ngọa Bệnh Ca do Trí Hải sáng tác các tháng đầu năm 2003, khoảng 9 tháng trước khi xả thân trong một tai nạn lưu thông trên đường tự nguyện đi cứu tế xã hội, lúc từ Phan Thiết về Sài Gòn, ở thế 65 năm. Tập thơ bản thảo do ni sư Tuệ Dung dàn trang và in ra bằng máy vi tính, dày 250 trang, với non 200 bài thơ ngắn dài.
Nhân ngày lễ Vu Lan hãy về cùng ba mẹ ăn bữa cơm nhé và đơn giản thôi hãy chụp cùng ba mẹ tấm hình. Hãy cho đấng sinh thành thấy bạn đã trưởng thành và có thể yên tâm về bạn sau bao năm phải lo âu muộn phiền.
Khi một nước tấn công một nước khác, điều này có nghĩa là nỗi sợ hãi đã vượt quá giới hạn và cũng là vô minh của tập thể. Khi nhìn sâu, ta biết rằng hạnh phúc không đến từ việc sở hữu một ai đó hay bất cứ thứ gì, mà hạnh phúc đến từ sự tử tế, giúp người bớt khổ.
Mỗi năm khi tiết thu mát dịu, từng đám mây trắng dày đặc trên bầu trời che đi những hạt nắng yếu ớt và từng cơn mưa rơi… là báo hiệu mùa Vu lan lại về.
Đầu tháng bảy, mưa rả rích suốt ngày. Tôi nhớ lại khi mình còn bé, có những ngày trời cũng mưa như vậy, cũng gió như vậy, tôi ngồi trước thềm nhà cùng anh trai trông ngóng bóng Mẹ về.
Ngày nhỏ, cứ mỗi độ trăng tròn tháng Bảy là con theo gót mẹ đến chùa lễ Phật, tụng kinh. Vào dịp đó, ấn tượng trong con là hình ảnh Tăng đoàn khoác lên mình màu huỳnh y đẹp thanh thoát, nở trên môi một nụ cười hoan hỷ đón ngày Tự tứ - ra hạ sau ba tháng an cư.
Suốt những năm sau này tôi vẫn luôn mang theo nỗi tò mò về em, cũng mang một chút tiếc nuối rằng “giá như…”. Nhưng tôi luôn tâm niệm một điều: Hãy đối xử với người xung quanh như với chính thân nhân của mình trong tiền kiếp. Bởi cuộc đời ngắn ngủi lắm, chỉ một thoáng thôi là ai đó sẽ bay về trời, lúc ấy có muốn yêu thương cũng chẳng kịp nữa rồi.
Ngày 27/7, xin dâng trọn tấm lòng hướng về các anh hùng liệt sĩ. Công ơn của các anh sẽ sống mãi với non sông đất nước Việt Nam, sẽ bất tử trong tâm tư ký ức của bao thế hệ người Việt luôn nghìn trùng thương nhớ.
Chuyến đi xa của một đời người sau mấy mươi năm hiện hữu trên thế gian, đó là sự trở về với miền đất lạnh. Vở kịch đời kéo màn khép lại, vai diễn cha, mẹ, anh, chị, con, cháu,... xem như đã hoàn thành. Nhưng hành trình luân hồi thì không dừng lại ở đó. Một đời sống mới lại được bắt đầu. Hành trang mà ta mang theo sau mỗi kiếp lai sinh là gì, đó chỉ là những nghiệp thiện ác và duyên đã tạo.
Trong cuộc hội ngộ chân tình, tôi có nhân duyên sinh ra và lớn lên tại Huế, nơi được mệnh danh là vùng đất Kinh Kỳ, nơi có những đền đài lăng tẩm, với dòng Sông Hương xanh biếc, với Đỉnh núi Ngự Bình oai hùng, ngọn Bạch Mã kỳ vĩ, những ngôi Cổ Tự uy nghiêm, những âm thanh tụng kinh vang vọng bên những ngôi chùa nằm cạnh đoạn đường Điện Biên Phủ.
Ở đời có lắm mối nguy, ai cũng sợ nguy hiểm và tìm cách đề phòng. Tuy vậy, theo tuệ giác của Thế Tôn, mối nguy lớn nhất ở đời là không biết như thật về già, bệnh, chết, ưu, bi, khổ, não của kiếp người.
”Trừ một số ít người sinh ra với sứ mệnh làm vĩ nhân đổi thay thế giới, còn lại đa số chúng ta là những người bình thường. Con nhớ đừng quên điều này để con không bị áp lực với bản thân. Con không đặt ra cho mình những điều to tát mà bỏ qua đi bao khoảnh khắc đáng trân quý mà một người bình thường cần trải nghiệm”.
Sáng nay khi bình minh vừa gõ cửa cũng là lúc ta chợt nhận ra mùa Hè đã đến. Vội vàng gửi lại mùa Xuân sức sống căng tràn, mùa của cây cỏ hoa lá và vạn vật sinh sôi, ta tìm đến mùa Hạ thân thương, tắm mình trong những giọt mưa đầu mùa mát lạnh để rồi lại tất bật với nắng và gió chói chang.